HÀ LÊ

 
 
Vào đến sân trường thấy đám bạn xúm xít quanh bảng thông cáo treo ngay trước cửa  phòng hiệu trưởng, nó ba chân bốn cẳng chạy ù đến, cố lách vào đám đông chui tọt tuốt bên trong, trên tường có treo một cái khung bảng lớn, chia làm hai, một bên để dán thông cáo cho buổi sáng, một bên thông cáo cho buổi chiều. Nó lẩm nhẩm đọc:
- "Bắt đầu thứ hai tuần sau, mỗi buổi sáng học sinh sẽ được uống sữa và một ổ bánh mì do quân đội Mỹ cung cấp. Tất cả học sinh đến trường sớm hơn mười lăm phút, không cần ăn sáng ở nhà!".
 
Giờ ra chơi, đám học trò không hào hứng nhảy dây, đánh đũa...... nữa mà túm tụm lại bàn tán chuyện uống sữa và ăn bánh mì. Có bạn thắc mắc:
- Mình học buổi sáng thì được ăn sáng, rồi em tui học chiều có được ăn không ta?
- Bảng thông cáo nói rồi, không cần ăn sáng ở nhà nghĩa là chỉ cho buổi sáng thôi. Một bạn khác lên tiếng.
- Mỗi người một ổ bánh mì, mình ăn không hết thì làm sao?
- Mang theo tờ giấy báo, ăn dư gói lại đem về. Người Mỹ họ bự con lắm, chắc ổ bánh mì to hơn bánh mì của người mình.
- Ờ há!
- Rồi mình ăn bánh mì với cái gì?
- Thì ăn với sữa, bộ trò muốn mấy ông Mỹ cho bánh mì xíu mại hả?
 
Cả đám cười rộ, một bạn khác lại băn khoăn:
- Sữa Mỹ có ngọt giống sữa Ông Thọ không? Bánh mì chấm sữa Ông Thọ ngon nhức óc luôn.
- Chờ thứ hai thì biết, còn tới bốn ngày lận.
......
Thôi thì thắc mắc đủ kiểu, đặt câu hỏi cũng đám nhóc, rồi trả lời cũng tự tụi nó với nhau theo suy nghĩ của mình, vậy đó mà hình như đứa nào cũng có vẻ hài lòng, mặt mày hớn hở. Một bạn chợt quay qua hỏi nó:
- Ê, Má trò không cho trò ăn quà vặt trong trường, vậy trò làm sao?
 
Nãy giờ đang thả hồn vào cái vụ ăn uống nó quên mất việc hệ trọng chết người này. Đúng thật, Má nó không cho ăn quà vặt ngoài đường, mấy bạn học chung lớp đều biết. Giờ ra chơi học sinh túa ra bu kín mấy bà bán bánh kẹo, ổi cóc...chỉ có nó bình thản ngồi trên hàng hiên lớp học với miếng khoai mì hay quả mận quả quýt mang theo, vừa ăn vừa chờ các bạn để gia nhập các trò chơi. Mặt nó đực ra một hồi:
- Trường bắt ăn chắc Má tui cho mà.
- Trò phải hỏi kỹ đi, không thôi đói bụng đó. Xuân, một đứa bạn thân băn khoăn dùm nó.
 
Chợt một bạn từ đâu chạy đến la lên:
- Cô giáo đang dán cái gì bên bảng thông cáo buổi chiều kìa!
 
Đám học sinh lại rần rần chạy về phòng Thầy Hiệu trưởng, vài bạn nhanh chân chạy đến trước, đọc lớn cho mọi người nghe:
- Bắt đầu thứ hai tuần sau, tất cả học sinh buổi chiều được uống sữa và bánh bích quy vào giờ ra chơi.
 
Nghe xong lại tản mác ra từng cụm trong sân, chuyển đề tài bàn dùm các bạn buổi chiều....
Chỉ có bốn ngày chờ đợi thôi mà dài lê thê, bàn ruồi bàn muỗi vẫn nhặng lên, một bạn đang nhảy dây ngon trớn chợt nhớ ra việc quan trọng khựng lại:
- Má tui dặn uống sữa xong không được nhảy dây liền, đau xóc hông đó nha.
- Chị tui biểu tui chừa nửa ổ bánh mì mang về cho chị, buổi chiều được bánh bích quy chị cũng chừa lại cho tui một nửa, coi cái nào ngon hơn.
 
Mấy đứa học trò không có anh em học buổi chiều tiếc tiếc, không được thử cái bánh bích quy của Mỹ xem thế nào. Một bạn khác chợt giật mình kêu lên:
- Chết cha rồi, Má tui nói hỏi Cô giáo coi có đóng tiền không, ăn đã đời rồi người Mỹ họ đòi tiền Má tui không có tiền trả đâu à.
 
Cả đám nhao nhao lên:
- Rồi trò hỏi Cô giáo chưa?
- Chưa, tui mới nhớ ra hà. Mà tui không dám hỏi đâu.
- Trò mà không hỏi lỡ họ tính tiền mắc làm sao?
 
Bao nhiêu khuôn mặt đăm chiêu hẳn ra, thấy Má bạn mình có lý quá đi chứ, ai mà dư tiền cho cả trường học ăn sáng ăn chiều mỗi ngày miễn phí như vậy, thế là đứa này đùn đẩy đứa kia. Sau cùng cả đám rụt rè hộ tống cái bạn được Má giao nhiệm vụ làm rõ xem mấy ông Mỹ có thu tiền ăn sáng đi gặp Cô giáo hỏi cho ra lẽ..
 
Thấy đám học sinh thập thò trước cửa lớp, Cô Sử ngừng chấm bài bước ra:
- Mấy em tìm Cô à?
Hích qua hích lại một hồi, một bạn ngập ngừng lên tiếng:
- Thưa Cô, Má trò Mai hỏi mình có phải trả tiền ăn cho mấy ông Mỹ không?
Cô Sử cười hiền lành:
- Không phải trả tiền gì hết, thôi để Cô nói Thầy Hiệu trưởng viết thêm thông cáo cho mấy em về nói để Cha Mẹ yên tâm.
 
Thế là hôm sau lại một bảng thông cáo mới dán lên, hàng chữ đậm nét to tướng:
- Học sinh không phải trả tiền ăn uống buổi sáng và buổi chiều.
Đọc xong đứa nào cũng cười toe.
 
Thứ hai đến trường nó đã thấy học sinh xếp hàng rồng rắn, lớp nào theo lớp nấy. Dọc theo dãy lớp học, trên thềm kê hai ba cái bàn đã có sẵn mấy nồi sữa to tổ chảng còn đang bốc khói, hai Cô giáo đứng múc  sữa ra ly nhựa để la liệt bàn bên cạnh, thầy Hiệu trưởng hướng dẫn học sinh nối đuôi nhau, đi ngang qua bàn mỗi đứa lấy một ly sữa, đi tiếp đến bàn kế bên có hai Cô giáo phát cho ổ bánh mì to bằng ổ bánh mì con cóc và một miếng fromage.
 
Đám học sinh tản mác khắp sân trường, kiếm chỗ ngồi, ăn uống rộn ràng, chỉ có nó nhớn nhác không biết làm gì với ly sữa âm ấm cầm trên tay, đi vòng vòng mãi mới thấy bạn Xuân đang nhai bánh mì ngon lành với fromage, nó dúi vào tay bạn miếng fromage, Xuân đang ăn tròn mắt ngạc nhiên nhìn nó:
- Ủa, sao trò cho tui?
- Tui không biết ăn.
- Ngon muốn chết mà không biết ăn.
Xuân giơ miếng fromage ra:
- Cắn thử một miếng đi.
- Không cắn.
Cho chắc chắn bạn Xuân hỏi lại lần nữa:
- Tui ăn à nha.
- Ừa ăn đi, tui nói thiệt, mà nè, trò uống thêm sữa không? Tui cho trò luôn.
- Thôi đi, một ly no cành hông rồi.
Nó quay lưng đi tìm mấy đứa bạn khác gạ gẫm cho ly sữa nhưng đứa nào cũng lắc đầu, có đứa nói:
- Uống nhiều sữa quá một chút mắc tiểu lắm.
 
Trời đất, mấy đứa này lo xa quá, chưa ăn xong đã lo chuyện kế tiếp rồi, mà đúng thiệt chứ, ly sữa gì mà to bự xự dữ thần vậy, đâu còn bụng để ních ly thứ nhì của nó.
 
Phải kiếm chỗ thích hợp để thủ tiêu ly sữa mới được. Khó quá, đâu đâu cũng đầy người, chợt nó thấy bồn hoa dưới chân cột cờ là lý tưởng nhất, hoa um tùm phủ kín mặt đất, nó cố tìm một chỗ đặt mông xuống, vài bạn nhích sát vào nhau chừa cho nó một chỗ. Ai cũng ngấu nghiến ăn cho kịp giờ vào lớp. 
 
Lấm lét thấy không ai buồn để ý đến mình, nó đổ thử chút sữa vào bồn hoa, quay qua quay lại cũng không ai phát hiện, nó nhanh tay dốc hết phần sữa còn lại, xong thơ thới đem ly ra để vào cái thau lớn tướng cạnh vòi nước để khi học sinh vào lớp thì bác lao công sẽ dọn rửa.
 
Từ hôm đó, ngày nào nó cũng cố thủ ở góc bồn hoa. Nó không uống được sữa, mà cái mùi sữa nóng hâm hấp bốc lên làm nó khó chịu vô cùng. Lần nọ, nó thử xếp hàng nhưng không lấy sữa, đi tiếp lên lấy bánh mì thì Cô giáo thấy tay nó trống trơn nên bảo nó quay lại lấy sữa, nó sợ không dám nói nên đành cầm ly sữa đi ra.
 
Trong khi các bạn ăn bánh mì fromage, uống sữa ngon lành thì nó ngồi nhai bánh mì không. Bánh mì còn giòn rụm nên ăn không đến nỗi chán, thỉnh thoảng nhà có chuối cau, nó mang theo ăn chung với chuối cũng ngon đáo để. Chỉ có điều ăn xong phải tu nước lạnh nếu không vào lớp khát nước khô cổ.
 
Một hôm vừa cầm ly sữa đổ vào bồn hoa, Cô giáo đi ngang trông thấy, nó bị kêu lên phòng Hiệu Trưởng, Thầy Hiệu Trưởng cầm cây thước bằng gỗ to tướng đập xuống bàn đánh chát:
- Tại sao em đổ sữa?
 
Mặt tái mét, nó run lẩy bẩy nói:
- Dạ em không uống được sữa.
- Không uống sữa thì không lấy, tại sao lấy rồi đem đổ?
- Thưa Thầy không có sữa thì không được lấy bánh mì. 
 
Thấy trên tay nó chỉ có ổ bánh mì, Thầy Hiệu trưởng hỏi:
- Rồi miếng fromage đâu?
- Em cho bạn rồi vì em cũng không ăn được fromage..
 
Ông Hiệu Trưởng bảo nó:
- Ngày nào trò cũng đổ sữa nóng vào bồn hoa phải không? Mấy cây hoa bị chết, Bác Hai (Bác lao công của trường) phải trồng lại hoài, trò có biết không?
Nó ngây thơ trả lời:
- Em có thấy Bác Hai trồng cây mà em tưởng Bác thích trồng cây khác cho đẹp.
 
Thầy Hiệu Trưởng gọi Cô giáo nó qua, giao nó cho Cô giáo và dặn Cô từ ngày mai không bắt nó lấy sữa. Thầy cho nó đi ra và không quên dặn vói theo:
- Bắt đầu từ ngày mai, giờ ra chơi trò phải tưới hoa trong bồn hai tuần, tưới xong mới được chơi.
- Dạ.
 
Nó riu ríu đi ra. Mấy đứa học trò thấy nó bị kêu lên phòng Thầy Hiệu trưởng giả vờ lảng vảng gần đó để săn tin, thấy mặt nó một đứa xông lên hỏi ngay:
- Sao trò bị kêu lên vậy? Có bị phạt không?
Nó lắc đầu trả lời:
- Tui đổ sữa vào bồn hoa, bị phạt tưới cây thôi.
 
Bị phạt nhưng nó hân hoan lắm, xách thùng nước nặng trĩu mà lòng nhẹ tênh tênh, từ giờ trở đi không phải mỗi ngày lén la lén lút phí phạm đổ sữa.
 
Hà Lê
Montreal

Joomla Hosting and Maintenance by Cybersalt

Copyright © 2014-2024. VietVancouver, All rights reserved