em cúi xuống
vê tròn nỗi buồn trên tay
nỗi buồn không trơn như viên kẹo ngọt
em đừng cố nuốt ngược vào trong
nỗi buồn lại sẽ đi vòng,
rơi lên lá thu
rơi trên vai áo
rơi xuống thành ngàn giọt lệ sương trong,
nỗi buồn vỡ toang
thành sông cuồn cuộn...
em cuối xuống, vỡ từng nỗi buồn trong cỏ
đắp thành bờ rồi ẩn kín vào nhau
ta nhặt nhạnh những hạt mầm thuở nọ
gieo thành hàng, xanh mướt những niềm đau...
em cuối xuống, vỡ bao nỗi niềm không tên
ta sẽ gọi là trăng, thanh, gió mát...
em có khóc khi mưa về nặng hạt
nhịp đàn ta sẽ hát khúc tư tương.
và cứ thế, thêm mỗi ngày mùa hạ
mùa lá rơi, thay lá mới ngát thơm
hương tóc cũ vẫn như ngày còn lạ
hơi thuốc nồng ta lén giấu vào đêm.
em cuối xuống, vỡ những điều ta  nợ
vì dường như trả mãi, vẫn chưa xong
rồi mốt mai, trong khóe lệ lưng tròng
chút tiếc nuối, trách hờn ta được, mất.
em cuối xuống, vỡ những niềm tin vào đất
ta hóa thành hạt giống lặng câm
tặng đời nhau ngàn nụ hoa thơm ngát
là duyên, là nợ, là nghĩa của trăm năm.
em cứ vỡ thêm, 
những điều phiền muộn
thả trôi
vào chiều bâng quơ
ta sẽ đi tìm nhặt lại
gói vào trong giải nắng lụa vàng mơ
mang chôn vào đồi hoa
mộng cũ
mang giấu trong ngực nồng,
ngày mưa
để dành cho nhau
khi chiều khép lại...
vẫn ấm,
như những hoàng hôn xưa...
 
Trần Đức Lập

Joomla Hosting and Maintenance by Cybersalt

Copyright © 2014-2024. VietVancouver, All rights reserved