Lo quá xa
 
Câu chuyện nghe lóm được trong lúc xếp hàng chờ thuốc ở một tiệm thuốc tây. Cô dược sỹ nói với khách hàng:
 
- Loại thuốc chú dùng phải đeo cái vòng vào tay, lỡ chú xỉu ngoài đường hay làm sao đó thì xe cứu thương đến người ta biết chú có bịnh gì.
- Chú mua cái vòng ở đâu?
- Vòng cho người bịnh nên cháu có thể đặt cho chú ở công ty dược phẩm.
- Vậy nhờ cháu đặt hộ chú đi.
- Cháu đặt rồi sẽ cho chú mẫu mã để chú đem ra tiệm vàng người ta sẽ khắc lên cái vòng.
 
Ngẫm nghĩ một chút cô dược sỹ nói: - Theo cháu thì chú ra tiệm vàng đặt mua cái vòng bằng vàng.
- Hả? Phải đeo bằng vàng sao?
 
Cô dược sỹ cười giải thích:
- Vòng cháu đặt cho chú chỉ khoảng $5-6 thôi hà, nó chỉ là cái vòng trơn bằng kim loại thường, chú vẫn phải ra tiệm vàng nhờ người ta khắc chữ lên. Cháu sợ chú đeo kim loại bị dị ứng nên làm bằng vàng thì không bị.
 
Người đàn ông ngần ngừ có vẻ như không muốn, cô dược sỹ thấy vậy nói:
- Nếu chú không muốn bằng vàng cháu sẽ đặt cho chú bằng kim loại, hai ba ngày là có.
- Không phải không muốn, bên này thì không sao, chỉ sợ lỡ chú đi du lịch mấy xứ nào đó mà bị xỉu lăn đùng ra, người ta không lo cấp cứu mà mắc bận lột cái vòng tay của chú thì sao?
 
Cô dược sỹ trẻ ngẩn người ra rồi cô phá lên cười hinh hích. Tôi chỉ mím chi cọp vì nghe lỏm chuyện riêng tư của người khác.
 
 
Quả trứng và hột gà
 
Thông lệ mỗi chiều thứ bảy cả đại gia đình tụ họp về nhà Má tôi ăn cơm. Bà chị và ông anh rể ở xa nên vài tuần mới về một lần, hôm đó anh chị cũng có mặt. Anh rể nhận nấu món súp măng cua cho cả nhà thưởng thức.
 
Lục tủ lạnh thì hết trứng, vừa vặn thằng con nhỏ của anh mới đến, anh sai nó chạy sang nhà tôi xin vài quả. Đưa vài quả cho cháu cầm tay không về sợ vỡ, nên tôi bỏ trứng đầy nhóc vào một hộp màu trắng đục, nhìn không thấy bên trong, đóng nắp thật chặt để đi đường không bị lúc lắc.
- Đây, con mang trứng về cho Bố, thừa thì cất tủ lạnh cho Bà Ngoại.
- Con không xin trứng, Bố bảo cô cho hột gà.
- Thì hộp trứng đây này, mang về đi.
- Không phải cái này, mang về Bố mắng.
- Ơ hay, không nó thì là gì, mang về đi.
 
Thằng cháu nhất định không cầm, rút phăng cái điện thoại di động ra bấm số kịch kịch:
- Bố hả, con nói cô Dung cho hột gà mà cô cứ bảo con mang trứng về.
 
Đầu dây bên kia chắc ông anh rể bảo thằng con hai thứ cũng là một nên nghe thằng cháu nói:
- Sao Bố dạy con oeuf tiếng Việt là hột gà mà bây giờ lại tên là trứng?
 
Tôi phì cười, mới chợt nhớ ra chỉ nghe ông anh rể tôi gọi là hột gà và anh dạy tiếng Việt cho con cũng là hột gà nên thằng nhỏ không biết quả trứng là gì.
 
 
Lại chuyện quả trứng
 
Lúc bé thằng em hay quạu quọ, mặt lúc nào cũng nhăn nhăn, hai hàng lông mày nhíu lại dấu sắc dấu huyền, nói chung trông rất khó khăn.
 
Nhiều lúc đang chơi đùa với thằng anh, ta muốn giận là giận, vùng vằng, lè nhè khóc, Mẹ nó bảo " lại chứng lên rồi! ".
 
Mẹ vào bếp làm cơm, trải tấm mền to tướng ra giữa phòng khách, dặn hai anh em chỉ được chơi trong tấm mền, không được bò ra khỏi. Thằng em bò loanh quanh mãi đâm chán, mon men ra mép tấm mền, nhớ lời mẹ dặn nên chỉ thò một chân ra ngoài sàn nhà rồi lại rụt vào, ăn gian vậy coi như lời chút xíu.
 
Anh lớn nhìn thấy, mắng em “ Mẹ bảo không được ra khỏi cái mền “. Thế là thằng em vùng vằng, oà khóc nức nở ra chiều oan ức, lăn quay ra ăn vạ, anh chạy vào mách " Œuf, œuf..... Mẹ, em Thi lại œuf lên rồi! "
 
 
Em Tẹt
 
Bà Ngoại trông đám cháu từ lúc còn ẵm ngửa, bò nằm lổn nhổn. Dạo đó mấy đứa nhỏ sàn sàn cách nhau một hai tuổi, một đám con trai chỉ lọt vào đứa cháu gái nên hay được bà âu yếm khen “ đẹp quá “, riết bà nhẹo giọng nựng thành “ ẹp á “.
 
Đám con trai mới bập bẹ nói, tai nghe chưa thủng nên gọi là “ em tẹt “ thay vì “ em ẹp á “ của bà Ngoại. Cô dì chú bác cũng theo đó mà gọi luôn.
 
Bây giờ em gái đã trên ba mươi, sắp sửa lấy chồng nhưng vẫn được mấy anh em họ gọi là “ Em Tẹt “ dù em có cái tên rất đẹp. Chỉ khi ra đường em mới được gọi đúng tên.
 
Chết với cái tên cưng của bà Ngoại đặt cho cháu.
 
 
Học tiếng Việt
 
Như thường lệ, sau khi xong bài vở ở trường thì mấy nhóc phải ôn bài tiếng Việt, tập đánh vần, tập đọc và viết chánh tả. Hai anh nhóc đi học tiếng Việt mỗi cuối tuần được hơn một năm rồi.
 
Một tối, tôi đang sửa bài cho con vừa dỏng tai nghe anh lớn ê a đọc "bác cặc để trong sặc nghe lặc cặc" hết hồn vía tôi vội vàng hỏi:
- Ai dạy con học gì mà kỳ cục vậy?
 
Thằng bé tròn mắt nhìn tôi:
- Cô Minh dạy cả lớp đánh vần, Cô dạy đọc vần Ăc.
 
Tôi giựt vội quyển vở trên tay thằng bé nhìn vào, nguyên văn cái câu thế này này: “ Bạc cắc để trong sắc nghe lắc cắc! “
 
Tôi thừ người ra nghĩ, không biết ngày xưa đi học mình học hành như thế nào nhỉ?
 
Tội nghiệp Cô giáo Minh!
 
 Hà Lê
 
 

Joomla Hosting and Maintenance by Cybersalt

Copyright © 2014-2024. VietVancouver, All rights reserved