Bầu trời đầy sao lấp lánh, mỗi vị sao mang tên gọi khác nhau, có cái rất sáng, to, nhưng cũng có caí thật bé nhỏ, rực rỡ. Đêm nay trời tối nhưng nhờ những vì sao ấy làm chúng tôi nhìn thấy được nhau, tôi và cái bóng của tôi, nó theo và trung thành với tôi kể từ lúc tôi lọt lòng mẹ, chẳng bao giờ rời bỏ tôi, tôi có làm đúng hay làm quấy nó cũng chẳng phiền trách tôi nửa lời. Tôi có chải chuốt xa hoa, mặc đồ thật diện, hay chỉ 1 cái aó xoàng xĩnh, nó cũng mãi chẳng thay đổi, chỉ 1 màu đen…Tôi sống đầy đủ vật chất không thiếu thốn, ăn uống rất sang trọng, nó cũng chẳng mập hơn tôi, tôi chỉ đặc biệt để ý đến nó khi trời sẩm tối, khi bóng đêm tràn ngập, và khi trời đầy sao…thế nhưng mỗi lần nhìn nó tôi lại nhớ đến 1 người.

Cách đây 7 năm, khi chúng tôi cùng nhau quen nhau ở đảo Pilau Bidong, trong lúc đi lấy nước rửa mặt vào 1 buổi sáng, tôi gặp Vân Sao, nàng kéo mãi 1 gàu nước từ trong cái giếng lên cả mấy phút đồng hồ cũng không được, cả người nàng như muốn rơi vào trong ấy, thấy thế tôi vội vã kéo giúp nàng, rồi đến bữa cơm đi lấy phần ăn, tôi lại gặp nàng, nàng chỉ gật đầu chào tôi, tỏ vẻ cám ơn, nhưng vẫn không nói gì. Tôi không hiểu sao hình ảnh ấy cứ chờn vờn mãi trong tôi, tôi không thể nào quên được khuôn mặt trái soan, da trắng, đôi mắt thật to tròn ấy, đôi môi mộng đỏ tự nhiên lúc nào cũng nhoẻn nụ cười, nàng có vẻ còn trẻ lắm, chắc phải thua tôi đến cả 8, 9 tuổi; khuôn mặt hồn nhiên, trẻ thơ, trong sáng ấy vẫn mãi quấn theo tôi suốt cả ngày này tháng nọ. Trong trại mỗi gia đình ở san sát nhau, ai cũng biết hoàn cảnh của nhau một cách dễ dàng, bên “hộ” của nàng chỉ có 2 chị em, nhưng người chị đi theo diện chồng qua Mỹ, nàng thì đi Canada, do một người bà con bảo lãnh, còn tôi thì chỉ có một thân một mình vì tất cả đều ở Canada, tôi đang chờ giấy bảo lãnh để đi Toronto….

Toronto là một thành phố rất đông dân da vàng sinh sống, rất nhiều người từ tứ xứ đến nhập cư, buổi tối chúng tôi lấy lớp học ban đêm về tiếng Anh để theo kịp ngôn ngữ với dân bản xứ ở đây, cho dù vốn tiếng Anh của tôi ở bên nhà cũng khá vững, nhưng cũng phải học lại để có thể xin việc làm cho dễ.

Cùng “chen lấn” giành chỗ ngồi vào lớp học Anh Văn buổi tối hôm ấy, ngồi cạnh tôi, không ai xa lạ, là cô bé với khuôn mặt thánh thiện mà tôi đã gặp ở bên đảo, cô cũng có khiếu ngoại ngữ lắm, cách phát âm cũng như cách nói chuyện rất duyên dáng và thu hút người nghe. Khi được cô giáo Anh văn hỏi thích nghề nghiệp gì sau này, cô trả lời không suy nghĩ vì làm như cô đã chọn cho mình cái nghề này từ lâu trong đầu rồi vậy:
-Em muốn được làm tiếp viên hàng không…

Khi nghe cô trả lời như thế thì cả lớp học ai cũng quay lại nhìn nàng …xem thử có xứng đáng với cái nghề nàng mơ ước không…Cô tuy trẻ hơn so vơí số tuổi 25, nhưng có vẻ rất độc lập, và dạn dĩ lắm.

Ngày tháng qua đi, chúng tôi trở thành đôi bạn khá thân, không những bạn, mà nàng đã trở thành đối tượng của tôi tương tư, tôi yêu thân hình ốm dài thượt hơi thiếu ăn của nàng, tôi yêu chiếc miệng cười với làn môi đỏ thẫm có cái răng khểnh mà đàn ông Việt Nam bảo là duyên, còn người ngoại quốc thì cho là giống ma nhập tràng phải đem nhổ đi, tôi yêu cả mái tóc thề dài đến lưng ong của nàng, và tôi cũng rất yêu tiếng nói như chim hót líu lo ấy.

Tôi không thể đứng khoanh tay nhìn nàng vừa đi làm ban ngày, ban đêm lấy cours đi học cực nhọc, tôi đề nghị là chúng tôi sẽ ở chung với nhau chờ khi nào nàng học xong cái bằng tiếp viên hàng không thì chúng tôi sẽ tổ chức đám cưới ra mắt mọi người sau, còn bây giờ thì tôi muốn giúp nàng về tài chánh, muốn đạt được mục đích nhanh thì phải có người giúp vốn chứ vừa học, vừa làm như thế thì làm sao có thể ra trường nhanh chóng để thực hiện mộng ước được đây; nghe tôi thuyết phục cũng phải, nên nàng cũng bằng lòng cùng dọn vào apartment với tôi.

Ngày đầu tiên tôi đi làm về, Vân Sao vội vàng ra đón tôi từ trạm xe bus ngoài đầu hẻm, liến thoắng:
-Anh đi làm có mệt không? Có nhiều việc quá sức không?

Tôi choàng tay ngang hông nàng:
-Dĩ nhiên đi làm phải mệt lắm chứ, nhưng mỗi lần nghĩ đến khuôn mặt em, ăn lunch của em làm…anh không còn 1 chút mệt mỏi nào nữa cả, mà trái lại rất vui, rất ý nghĩa, làm việc có mục đích không làm chùn bước chân anh đâu…còn em thế nào? ở nhà học hành giỏi giang chứ?
-Em cũng thế, nghĩ đến anh cực khổ vì em, làm việc để trả tiền nhà, nuôi em học, em lại càng phải siêng năng hơn nữa…

Chúng tôi tay trong tay đi về nhà, rất hạnh phúc, trong trái tim tôi tràn ngập tình yêu, khuôn mặt em vẫn thánh thiện, vẫn ngây thơ như quyến rũ cả thể xác lẫn tâm hồn tôi, vị ngọt của đôi môi và vòng tay ấm áp đã làm cho tôi quên cả không gian và thời gian….

Những buổi chiều tối, chúng tôi hay ngồi bên nhau sau bữa cơm, đầu nàng ngả vào vai tôi, chúng tôi cùng ngắm sao.
-Sao to nhất sáng nhất là Vân Sao, còn cái bé nhỏ nhất trong kẹt kia là Vi Thành...

Vừa nói nàng vừa chỉ những ngôi sao trên trời, tôi tiếp lời:
-Phải rồi, anh mãi mãi chỉ là một ngôi sao kề bên em, là cái bóng sao che chở đỡ đần em trong mọi nơi và mọi lúc…em có thấy cái bóng của anh không? Nó luôn luôn ở bên anh, anh chạy bên đông hay bên tây, nó cũng theo anh, vô điều kiện, em thấy không? Thì anh cũng thế, sẽ là cái bóng của em, yêu em và hậu thuẫn cho em …vô điều kiện luôn….
-Vi Thành, tại sao anh lại tốt với em thế?
-Tại vì em là vợ anh…

Nàng chẩu môi hờn dỗi rất dễ yêu:
-…vợ hồi nào chứ!! Có cưới hỏi gì đâu…

Tôi vội vàng giải thích:
-Đó chỉ là trên giấy tờ thôi, sự thật thì chúng ta đã là vợ chồng rồi còn gì, anh muốn chờ em học xong, có bằng rồi mình làm đám cưới ở nhà thờ, với lại phải để giành tiền mới làm đám cưới được chứ, phải không?

Chúng tôi chia xẻ, trao đổi với nhau về tất cả như đôi vợ chồng son, tôi sung sướng hãnh diện có được em, nàng tuy còn trẻ, nhưng biết suy nghĩ cho người khác. Mỗi ngày tôi dạy sớm đi làm không hề biết mệt mỏi vì tôi nghĩ tôi sẽ phải để dành tiền để làm đám cưới, rồi còn nuôi Vân Sao của tôi đi học cho nàng đừng bị tự ti ở xứ người, tôi làm về cơ khí như thế này cũng không đến nỗi vất vả lắm. Mỗi buổi chiều về, tôi mong nhìn thấy bóng nàng thấp thỏm từ xa đứng chờ tôi ở bến xe bus, rồi mỗi buổi tối chúng tôi lại cùng ngắm sao trời để đoán vận mệnh tương lai như thế nào, tôi chỉ nhìn được thế giới hạnh phúc ngập nguạ của riêng tôi, tôi cứ tưởng mãi mãi suốt kiếp là sẽ như thế, tôi thấy mình thật hên, thật may mắn, được trời cho có vợ đẹp, tôi thật mãn nguyện lắm…

Chúng tôi cư trú ở Toronto được ba năm, chưa bao giờ thấy tuyết đổ nhiều như sáng hôm nay, tuyết thật đầy, đường xá trơn trượt, rất hiếm Toronto trong tình trạng như thế, chắc bão ở đâu bay tới làm ảnh hưởng tới thành phố này, tôi điện thoại về nhà cho nàng cả buổi chiều vẫn không thấy ai cầm phone cả, “chắc nàng đi học chưa về..” tôi cứ đinh ninh như thế, nhưng trong bụng vẫn lo lắng, không biết nàng về trễ như thế có sao không, tôi lại lay hoay tiếp tục công việc ở sở, hôm nay tôi phải làm thêm giờ phụ trội, nên sẽ phải về trễ hơn mọi ngày….Khi về tới nhà, tôi thấy nàng cũng vừa vô tới, tôi vội vàng hỏi nàng sao về trễ thế, thì nàng nói:
-Ưm…em phải ở lại trường làm bài với nhóm …thôi anh đi ăn cơm đi…

Nói xong nàng bỏ đi tắm. Tôi chưa bao giờ thấy thái độ của em kỳ lạ như vậy, vì hình như hôm nay em không được tự nhiên, có 1 điều gì muốn tránh mặt tôi, nhất là khi ăn cơm, lúc nào nàng cũng ngồi nói chuyện với tôi, tiếp đồ ăn cho tôi vừa kể những chuyện trong lớp học, nàng chẳng bao giờ bỏ tôi ngồi ăn một mình như thế này…Tôi nghĩ rằng chắc nàng đang trong kỳ thi nên hơi bận rộn, tôi cũng không muốn làm phiền nàng nữa…tôi đành đi ngủ một mình vậy; khoảng 2 giờ sáng, tôi giật mình thức giấc, từ giường ngủ tôi nhìn thấy ánh đèn còn thắp sáng ngoài phòng khách, tôi nghĩ nàng chắc đang miệt mài học, tôi định ngồi dậy pha cho nàng ly cà phê, nhưng vừa ra đến cửa phòng, tôi nghe tiếng cười khúc khích của nàng đang nói chuyện với một người bạn ở đầu dây bên kia thật vui như sáo, thấy tôi bước ra nàng giật mình và cúp phone ngay, nàng quay qua bào chữa với tôi là một người bạn học phone hỏi bài….

Có những ngày nàng đi học về rất trễ 9, 10 giờ đêm, tôi lại sốt ruột đứng ngồi không yên, cơm nguôi canh lạnh, tôi tự thêu dệt ra những chuyện không đâu để càng lo lắng hơn nữa, khi nàng về đến nhà, nàng quăng cặp sách trên ghế salon, hỏi sẵng tôi:
-Sao anh không ăn cơm đi, chờ em làm gì, em có công chuyện của em…từ nay trở đi anh đừng chờ em nữa…bây giờ anh vào ăn đi, em đã ăn rồi…

Tôi cảm thấy thật no bụng mặc dù chưa hề ăn một hột cơm nào từ trưa đến giờ, hồi xưa em đâu bao giờ đối xử với tôi như thế, hồi xưa cả hai chúng tôi cùng ăn mà, cho dù đông hay hè, nàng đều đón tôi ở trạm xe bus, mong tôi về nhanh, nàng bồn chồn chờ đón tôi, sao hôm nay lại lạnh nhạt tiếng bấc, tiếng chì đắng cay như thế, nàng cũng sắp ra trường rôi, có phải vì thế nàng lên mặt với tôi???? Có phải nàng đã thay lòng đổi dạ?? hay nàng đã …vì kẻ thứ ba??!!!

Ý nghĩ ấy như hôí thúc tôi phải “ra tay”, nhân lúc nàng không có ở nhà, tôi vội vàng lục lọi đồ đạc riêng của nàng mà từ trưóc đến giờ tôi thấy đó là một hành động rất đáng khinh bỉ, nhưng tôi đã không còn chọn lưạ nào khác, chính em đã đẩy xô tôi vào những hành động lén lút này…Trái tim tôi se thắt, mồ hôi tôi không ngừng chảy, máu như đông lại trong mạch khi tôi thấy một xấp thư tình của nàng và hình của 2 người chụp chung với nhau, người đàn ông trong hình còn trẻ hơn tôi nhiều lắm, nhưng độ tuổi nàng, rất xứng, đẹp đôi với nàng lắm, nhưng …nàng không có quyền ấy nữa, nàng không có quyền xa rời tôi, vì tôi đã nuôi nàng học, tôi có công đối với nàng, tôi đã gặp nàng trước hơn tất cả mọi người, nàng là của tôi, không ai được chiếm lấy nàng cả….Tôi đau đớn như con thú bị trúng đạn, tôi gập người, vò nát, bức xé từng lá thơ, từng dòng chữ âu yếm của hai tên phản bội kia, vừa nguyền rủa, vừa ném tất cả đồ đạc của người con gái bạc tình, không xứng đáng kia ra khỏi nhà tôi, chưa vừa lòng, tôi đem tất cả hình của chúng tôi chụp với nhau trong ba năm qua, tôi đốt hết…

Nàng vẫn hồn nhiên bước vào nhà như chưa từng có chuyện gì xảy ra cả, nét mặt vẫn vô tư, mùa đông nàng đội chiếc mũ len màu đỏ, găng tay đỏ, khăn quàng cổ đỏ, tất cả những thứ ấy chính tôi đã mua cho nàng làm quà ngày đầu tiên tôi lãnh lương trên xứ người, ba năm nay nàng vẫn đeo những thứ ấy chẳng đổi thay, thế tại sao tình tôi đối với nàng…lại bị chà đạp như thế, nàng hiện ra trước mắt tôi như nàng tiên bé bỏng, tôi vẫn yêu tha thiết cái mũi cao dọc dừa ấy, chiếc cổ trắng ngần nhiều ngấn kia, tôi nhìn nàng từ đầu đến chân, rồi lại từ chân đến đầu, có phải nhờ tôi nuôi nấng nâng niu chiều chuộng nên nàng càng đẹp hơn so với lần chúng tôi gặp nhau trên đảo??? tôi thật sự không nỡ xa em, tôi đau lòng lắm, tôi không biết phải sống ra sao nếu thiếu nàng, bỗng dưng tôi xúc động đến nghẹn lời, lắp bắp:
-Vân Sao, có bao gìơ em nghĩ sẽ phải xa anh không?

Nàng mở to đôi mắt bồ câu đen lay láy đã hút hồn tôi từ ngày đầu gặp gỡ:
-…Có! Vâng, em nói thật, sẽ có 1 ngày ….em sẽ bỏ anh đi….

Tôi không ngờ em lại dám nói thẳng sự thật với tôi , tôi gào lên:
-Tại sao??? Em rời tôi?? Em đi đâu?? Hãy nói đi, vì sao??

Ánh mắt nàng hơi hoảng hốt khi thấy tôi đổi hẳn thái độ, em không ngờ tôi lại như con thú hoang xổ chuồng, muốn ăn tươi nuốt sống em:
-….đã bao lần em muốn nói thật với anh, nhưng em sợ, em …chưa dám nói…

Tôi lồng lộn:
-Nói đi, hãy nói hết ra đi…

Nàng lùi từ từ vào trong 1 góc phòng, ngồi bệt xuống đất trông thật tôi nghiệp, nếu như tôi không lên cơn ghen thì thường ngày tôi đã đỡ em ngồi bên tôi mà dỗ dành rồi, nàng nói trong kinh hoàng:
-….em …em gặp lại anh bạn em học trung học với em ở Việt Nam, tụi em học cùng một cours về cách cứu cấp khách trên chuyến bay như thế nào, em và anh ấy ….đã từng rất gắn bó với nhau ở bên nhà rôì….

Tôi cắt lời nàng:
-Sao em không nói cho anh biết chuyện này ngay khi mới gặp anh?? Hả? Sao em không nói?? Em muốn dấu anh đến chừng nào đây?
-Anh có hỏi em đâu, có bao giờ anh hỏi em là đã có ai đâu…mà em nói??? Với lại em cũng không nghĩ là sẽ gặp lại anh ta nữa…chúng em thực sự rất ..yêu nhau, em đã định nói thật với anh từ lâu rồi nhưng chưa có dịp….nhân tiện đây em cũng muốn nói lời cám ơn anh đã cho em ăn nhờ ở đậu, đã yêu mến em, nếu không có anh làm sao em có thể đạt được ước mộng của em ở xứ này, em biết xử như vậy là làm đau lòng anh, nhưng em không thể dấu lòng mình, và cũng không còn muốn lợi dụng lòng tốt của anh nữa….

Tôi ôm chầm lấy nàng nước mắt ràn rụa:
-Em đã lợi dụng tôi, còn tôi thì đã qúa tin em...

Tôi vừa yêu con người ấy, vừa tiếc, vừa giận, vừa muốn bỏ đi
-Ba năm nay chúng ta sống rất yên vui, anh cứ ngỡ sẽ mãi như thế này đến răng long tóc bạc, anh tưởng mình sẽ có một đàn con xinh, ngoan hiền như em, anh mơ ngày em mặc áo cưới ra mắt tất cả họ hàng bạn bè, anh cùng em dọn vào một ngôi nhà chỉ riêng hai chúng ta mà thôi, em …thật ác, em thật không như anh tưởng, hãy đi đi, đi nhanh lên, và đừng bao gìơ trở về đây nưã…

Nàng vẫn sợ hãi, mặt ràn ruạ nước mắt:
-Em xin lỗi anh, em ngàn lần có lỗi, em xin lỗi anh, khi nào có đủ tiền em sẽ trả món nợ này cho anh….

Nàng đã khuất xa tôi, như con chim đủ lông cánh vững vàng. Tôi thừ người, thả mình trên chiếc sofa nâu chưa kịp cũ, dòng nước mắt của thằng đàn ông bại trận như được thể tuôn tràn với muôn nghìn lý do ngổn ngang, Tại sao? Tại sao có thể là như thế? Tại sao cái tôi đang có lại vụt mất như chiêm bao? Tôi hận nàng, hận người con gái liêu trai ấy!!! Nhưng…. hình như, chính tôi đã đề nghị giúp đỡ nàng về tài chánh kia mà, cũng chính tôi năn nỉ mời đón nàng về ở với tôi, nghĩ cho cùng nàng chẳng lợi dụng gì ở tôi mà trái lại tôi đã được hưởng hạnh phúc thật sự chưa từng có với 1 ai, nếu có bỏ tiền ra mua cũng không thể nào mua được.

Ba năm cùng nàng sống thật hạnh phúc như trên thiên đường, như đứa bé đang mút cây kẹo ngọt lịm cổ, bỗng nhiên bị rút ra khỏi miệng, nó chưng hửng, ngỡ ngàng chẳng biết phải làm gì, chẳng biết phải về đâu, như hụt hẫng trong không gian mênh mông, trong biển người không quen biết, rồi thêm bốn năm để quên đi cái quá khứ ba năm mặn nồng ấy, tôi đã dọn vào một cái dupex, khang trang, sạch sẽ hơn, ở rất xa thành phố, không màng tới sự trả ơn kia, cũng chẳng buồn biết đến tin nàng như thế nào.

Buổi tối như mọi buổi tối, tôi vẫn ngắm sao trời, vẫn ráng tìm cho được ngôi Vân Sao rực rỡ lấp lánh nhất, rồi lại tìm cho được ngôi sao Vi Thành bé bỏng, ở rất xa Vân Sao, nhưng vẫn hướng về em, bảo vệ, nâng đỡ tinh thần em, và chúc phúc cho em, nó chẳng còn thù hận, óan hờn gì em nữa cả, vì nó đã tìm ra một chân lý ở cuộc sống là nếu ta còn oán hận ai thì ta sẽ không thể nào quên được người ấy, nên nó chỉ biết cầu chúc cho em thêm may mắn, nghị lực, đạt được mọi điều em mong muốn, nó sẽ mãi mãi là bóng sao của em…..

 

Sỏi Ngọc 


Joomla Hosting and Maintenance by Cybersalt

Copyright © 2014-2024. VietVancouver, All rights reserved