Không nhìn thấy mùa xuân

 

Thật là may mắn! Trong lúc Minh Thu đang loay hoay tìm thuê một căn phòng giá vừa phải để ở tạm trong mấy tháng đi thực tập thì được cô bạn gọi điện thoại cho biết căn phòng cô đang ở sẽ tạm thời bỏ trống sáu tháng vì cô phải đi làm tại một bệnh viện xa nhà. Cô bạn không muốn trả căn phòng cho chủ nhà nên đề nghị nếu Minh Thu đến đấy ở, coi như giữ nhà hộ, thì sẽ tính rẻ cho.

Minh Thu mừng húm! Mấy tuần nay nàng đi tới đi lui khu này để tìm nhà, căn nào trông được được, sạch sẽ một tí thì đắt ơi là đắt, lại còn phải ký hợp đồng thuê cả năm, làm sao thuê nổi! Chẳng lẽ lớn rồi, lên đại học rồi mà còn phải xin thêm tiền Bố Mẹ để thuê nhà thì quê quá! Cho nên, nghe Ngọc Mai nói thế, Minh Thu vớ ngay lấy cơ hội, chỉ một tuần sau là nàng khăn gói dọn vào căn phòng của Ngọc Mai, vỏn vẹn với cái va li đựng quần áo, một cái nữa đựng sách vở và cái máy vi tính nhỏ. Ở khu này, Minh Thu tiết kiệm được tiền xe buýt, chỉ phải đi bộ chừng hơn 10 phút là đã đến chỗ làm rồi.

Căn chung cư nằm trong khu khá lịch sự, nên thật khang trang, có bốn tầng, cộng thêm một tầng trên cùng nàng gọi là chuồng chim, vì nó sát với mái nhà làm dốc theo kiểu mới cho nên trần nhà không thẳng mà dốc xuống theo độ dốc của mái nhà, đi đến chỗ mái dốc đó thì phải khum khum lưng một tí kẻo đụng u đầu! Nhờ thế mà chủ nhà cho Ngọc Mai thuê rẻ hơn những căn phòng ở các tầng dưới.

Lúc Minh Thu dọn vào, Ngọc Mai dặn:

- Minh Thu cứ đến đây ở tạm mấy tháng đi, đừng thuê chỗ khác đắt, phí tiền. Đằng nào thì cũng đi thực tập cả ngày ấy mà, chỉ cần chỗ ngủ buổi tối thôi, chỗ này tốt chán. Mai tính rẻ cho, đằng nào cũng bỏ trống, uổng!

Ngọc Mai chẳng cần nói thì Minh Thu cũng biết, vì với ngân sách sinh viên đang đi thực tập như nàng thì chẳng làm sao mà thuê được căn phòng khang trang trong khung cảnh khá đẹp đẽ như nơi này, nếu không nhờ Ngọc Mai tính giá tượng trưng, coi như nhờ Thu giữ nhà hộ.

Trước đó, Minh Thu chưa từng đến đây bao giờ, chỉ nghe Ngọc Mai mấy lần quảng cáo về cái căn phòng có mái kiểu giáo đường này, làm Minh Thu tưởng đâu là hay ho tối tân ghê lắm, dè đâu cái toit cathédral mà Ngọc Mai khen ngợi um xùm xém làm Minh Thu lủng đầu mấy phen. Nàng có cái tật cứ sáng sớm choàng mắt dậy là nhảy tót ra khỏi giường, vươn vai cho giãn gân giãn cốt, mấy lần u đầu vì cái mái nhà dốc này! Bực mình, nhân một buổi chiều được nghỉ, nàng ra tay kê lại đồ đạc, kéo cái giường lại góc tường đối diện. Chỗ mái dốc, có cái cửa sổ nhìn xuống vườn hoa, nàng kê ngay cái bàn học chắn vào đấy, vừa sáng sủa đỡ tốn điện, lại vừa tiện lợi, từ nay khỏi sợ u đầu!

Từ khung cửa sổ này, nàng vừa có thể đọc sách, vừa nhìn được toàn diện khu chung cư bên dưới. Bây giờ trời đang vào xuân, vạn vật cây cỏ như đang hồi sinh sau mấy tháng mùa đông dài băng giá. Thảm cỏ xanh mươn mướt trải dài đến tận bờ sông êm đềm chảy, có hàng liễu rủ lơ thơ, lòa xòa trên mặt nước gờn gợn sóng khi có làn gió nhẹ thổi qua, đẩy tan những tảng băng còn sót lại trên mặt nước xanh xanh. Dọc theo lối đi vào chung cư, hai hàng hoa tím trồng sát bờ tường gạch xám trắng, ở ngay dưới chân tường, là những cụm pétunia hồng rực, nổi bật trên nền gạch, trên những cụm lá bé tí ti màu xanh nhạt mà Minh Thu không biết tên. Xa hơn một chút, gần sát đường lộ là bãi đậu xe.

Đa số những người ở trong chung cư này là người lớn tuổi, không còn ở chung với con cái, hoặc là độc thân, ở trọ học như nàng. Vài người trẻ, có lẽ là sinh viên mà nàng vẫn chạm trán mỗi buổi chiều cũng thật thân thiện, luôn chào hỏi nàng trước, có lẽ thấy nàng là người lạ mới dọn đến. Cho nên Minh Thu hài lòng với chỗ ở mới này lắm. Từ chỗ bàn học nhìn xuống, nàng có thể quan sát cả bàn dân thiên hạ qua lại mỗi ngày. Những người nàng đã chạm trán chào hỏi, những người chưa từng gặp mặt, giờ đây đã trở thành quen thuộc hết, thậm chí nàng thuộc cả thói quen đi về của từng người.

Này là Jim và Joe, chắc hẳn là hai anh em song sinh, trông hai chú bé giống nhau như hai giọt nước, da trắng nõn như con gái trông thật đáng yêu. Cứ mỗi buổi sáng sớm, lúc nàng chưa ra khỏi nhà thì đã thấy hai chú đứng ở cổng chờ xe, lúc nào cũng hai quyển sách trên tay, cặm cụi đọc cho đến khi chiếc xe từ từ tiến đến gần mới gấp vội quyển sách nhảy tót lên xe. Cũng có lúc chú nọ quay sang hỏi chú kia và cả hai châu đầu vào một trang sách chỉ bảo bài vở cho nhau, như hai con gà con châu đầu vào chậu cám. Nàng thấy thế mà không khỏi buồn cho hai đứa em song sanh ở nhà, lúc nào cũng cãi nhau chí chóe, không mách mẹ cái này thì lại thưa kiện cái kia không ngừng, lắm lúc làm nàng cũng nhức cả đầu. Trừ lúc chúng đi học thì thôi, hễ chúng về đến nhà thì Mẹ trở thành quan tòa, chỉ xử kiện thôi cũng đủ mệt.

Hai ông bà già ở tầng thứ hai thì có thói quen cứ mỗi buổi chiều lúc nàng ở phòng thí nghiệm về thì lại gặp hai ông bà đi dạo bờ sông! Chẳng biết ở đó có gì hay ho mà chiều nào cũng ngắm, chiều nào cũng bà già lí le ông già… chiều chiều dắt ra bờ sông. Cuối tuần, cứ nhìn hai ông bà đi chợ về mà buồn cười. Bao giờ cũng thấy ông bước xuống xe trước, mà ông luôn ngồi bên phía hành khách, bà lái xe! Xuống xe, ông lững thững đi bộ trên lối đi tráng nhựa, trong lúc bà già mở cóp xe, lễ mễ xách các gói chợ theo sau.

Nhiều hôm đến trước cửa, ông đứng lại chờ bà mở cửa! Minh Thu thấy thế, nhiều hôm nàng ra tay mở cửa cho hai ông bà vào. Từ đấy ông già thân thiện với nàng lắm, nhiều hôm thấy nàng về với chồng cua cáy đầy nhóc trên tay, ông cũng đáp lễ mở cửa cho nàng vào, rồi lững thững vô theo để mặc bà già đi sau với nào bao nào bị trên tay, tự mở cửa vào. Minh Thu phải bật cười, thế mà bà già vẫn tươi cười chào hỏi nàng, như không có chuyện gì xảy ra. Minh Thu để ý đến hai ông bà này vì thấy ông già sao mà giống Bố thế? Và kết luận rằng đàn ông nào, Tây hay Ta thì cũng như nhau tuốt, ra ngoài thì hết sức ga lăng, nhưng với bà già thì cứ tỉnh bơ, tự nhiên như người Hà... Lội. Coi như việc tay xách nách mang, lái xe, mở cửa là chuyện… đương nhiên của đàn bà!

Nói thế cũng oan. Cụ Tom ở tầng trệt thì khác hẳn. Bà cụ trông rất khỏe khoắn nhưng lại ngồi xe lăn. Những hôm trời nắng ráo, luôn thấy ông cụ đẩy chiếc xe đi chung quanh vườn cho bà tắm nắng. Khi mệt, ông đẩy chiếc xe lại gần chiếc ghế đá, ngồi kế bên cùng đọc sách với bà, rồi cùng cười khúc khích. Hai mái đầu bạc kề nhau trông đến cảm động. Nhiều hôm đi chợ về, trong giỏ có mua ít trái cây tươi, nàng ân cần mời mọc hai ông bà, họ rất cảm kích.

Duy có một người, về sau Minh Thu khám phá ra là anh chàng ta ở tầng thứ tư, tức là ở dưới nàng một tầng, thì Minh Thu ghét cay ghét đắng, dù rằng chàng ta chẳng làm nên tội gì cho nàng ghét cả! Chẳng biết anh ta làm cái nghề ngỗng gì mà Minh Thu thấy cứ sáng sáng là xuống đường dắt chó đi dạo! Rởm đời thế! Nhìn Tây, đầm dắt chó thì không sao, chứ nhìn người Á Đông mà dắt chó đi dạo thì thấy sao mà rởm thế! Minh Thu cũng chẳng biết cái anh chàng ấy là người Tàu, Nhật hay Đại Hàn, hoặc Việt Nam chăng? Là bởi vì lúc nào cũng đeo cặp kính mát sù sù che kín cả mặt nữa mới thấy ghét. Có hôm trời sắp mưa, gió thổi vù vù, lá dưới sân bay xao xác mù trời mà cũng cứ thế mà diện kính mát! chắc tưởng là đẹp lắm? lại còn lững thững dắt con chó chạy lon ton phía trước mới đáng ghét.

Minh Thu ghét là phải. Bởi vì từ bé nàng đã ghét thú vật rồi, hễ cứ đụng vào con chó con mèo gì thì y như rằng hôm ấy da nàng mẩn đỏ lên như con tôm hùm. Cho nên, hễ cứ thấy thú vật là nàng cao bay xa chạy. Có hôm vừa xuống cầu thang, con chó ở đâu xô đến gừ gừ mấy tiếng làm nàng điếng cả hồn. Từ đấy, ghét con chó đâm ra lại càng ghét lây qua… chủ nó. Nàng đặt tên cho cái anh chàng ấy là anh chàng Cà Chớn. Rồi nghĩ tới nghĩ lui, người ta có làm gì mình đâu mà đặt tên người ta như vậy, nàng đổi lại là

Anh Chàng Dắt Chó, rồi Hiệp Sỹ Mù, vì lúc nào cũng sù sù cái kính mát lấy le! Nhưng đặt tới đặt lui, thấy cái tên nào cũng không ổn, nàng lại tiếp tục gọi là anh chàng Cà Chớn, mặc dù trên thực tế thì anh chàng này chẳng cà chớn tí nào. Ấy, nhưng ở đời có nhiều cái lạ, cứ càng ghét cái gì thì lại càng hay để ý đến nó. Cũng như nghe bài nhạc nào mà mình càng ghét thì lại càng thuộc lòng nó! Đâm ra nàng lại có thói quen, mỗi sáng cứ ngồi nơi bàn học, vừa ôn bài vừa nhìn xuống đường, ở đó, cái nhà anh chàng Cà Chớn đứng chờ xe với… con chó, chiếc đàn violon đựng trong cái bao bằng da lịch sự đeo trên lưng và chồng sách trên tay. Chắc hẳn cái nhà anh chàng này cũng là sinh viên, hay là nhạc sỹ với cây đờn?

Dần dần, Minh Thu khám phá ra cái lý do khiến nàng ghét cay ghét đắng cái anh chàng Cà Chớn này, chính bởi vì anh ta không cà chớn chút nào! Lúc nào anh ta cũng đi đứng chững chạc, nhìn thẳng đằng trước tiến, thậm chí nhiều hôm anh chàng ta đi về vừa lúc nàng đẩy cửa bước ra, giáp mặt nhau mà cũng cứ thế đi thẳng, không có được một tiếng chào hay một cái nhếch miệng cười thân thiện. Người gì mà thật là bất lịch sự. Chẳng bù cho những người khác ở cùng chung cư, gặp nàng là luôn luôn niềm nở, không tiếc lời khen cô bé con xinh xinh như con búp bê Nhật bản! Đôi mắt như hai hòn bi ve. Môi đỏ au như thoa son. Bà cụ ở căn kế bên có lần còn khen nàng trông mũm mĩm như Thiên thần. Minh Thu nghe thế thì thích nhưng lại buồn lắm, công phu nàng nhịn ăn từ ngày rời cái bếp của Mẹ mà trông vẫn còn mũm mĩm lắm, không hợp thời trang chút nào. Chỉ trừ cái anh chàng Cà Chớn này, chắc là đui nên gặp nàng mà cứ tỉnh bơ đi, đáng ghét!

Cho đến một buổi chiều, từ phòng thí nghiệm về, hôm ấy trời ấm và thật đẹp, không lên phòng vội, nàng loay hoay bên bụi tường vi, toan hái mấy cánh hoa xuân mơn mởn lên cắm trên bàn học, thì con chó đáng ghét ở đâu trờ tới, gâu gâu làm nàng hoảng hồn, giật mình lùi lại. Thì ra là con chó của anh chàng Cà Chớn! Thấy nàng hoảng sợ, anh ta khẽ mắng con chó :

- Minou! Lại đây, không được làm ồn!

 Thì ra là người Việt. Nàng đâm ra tức tức trong bụng. Thế thì lại càng cà chớn hơn nữa. Cùng là đồng hương với nhau, bao lần chạm trán cũng không có một lời chào!

Nàng tra ổ khóa đẩy cửa bước lên cầu thang. Con chó lách mình theo vào, và anh chàng Cà Chớn đó theo sát gót bước lên bậc thang, một bên tay là chồng sách như thường lệ, bên tay kia là hai bao chợ đựng đầy thức ăn, rau cỏ nặng trĩu. Luống cuống sao, hai bao chợ vuột ra khỏi tay, trái cây, rau cỏ rơi đầy vương vãi ra cầu thang. Con chó lại sủa gâu gâu cầu cứu. Anh chàng để mấy cuốn sách xuống bậc thang, cúi xuống nhặt mấy túi thức ăn cho trở vào bao. Trước tình cảnh đó, Minh Thu không làm được gì khác hơn là cất tiếng :

- Tôi có giúp gì cho anh được không?

Anh chàng Cà Chớn thích thú, thốt lên :

- Ah! Cô là người Việt? Chắc hẳn cô là người mới dọn đến ở tầng trên cùng? Tôi cứ nghe những người trong chung cư nói là có một cô bé người Việt mới dọn đến xinh xắn lắm.

Minh Thu càng nghe càng ứa gan. Nào phải là lần đầu tiên gặp mặt đâu mà anh chàng còn vờ vịt. Nhưng lỡ ra tay nghĩa hiệp rồi, nàng đành cúi xuống, nhặt chồng sách của anh ta đặt trên bậc thang, lạnh lùng nói :

- Để tôi mang giúp chồng sách này cho anh.

Anh chàng Cà Chớn vui mừng :

- Tốt quá. Tôi ở tầng thứ tư, phiền cô giúp.

Ì ạch rồi cũng lên được đến tầng thứ tư. Anh ta mở cửa phòng, trong lúc Minh Thu còn luống cuống chưa biết làm sao thì anh ta bật đèn sáng lên và rất tự nhiên :

- Cô để dùm chồng sách lên mặt quầy bếp cho tôi. Cám ơn cô rất nhiều.

Anh ta vừa nói vừa bước vào bếp, đặt hai bao chợ xuống sàn, rồi gỡ chiếc đàn trên lưng xuống, treo lên tường nơi phòng khách đối diện.

Không biết làm sao hơn, Minh Thu đành bước vào phòng, đặt chồng sách lên quầy bếp, thắc mắc :

- Chắc anh cũng là sinh viên?

Nụ cười anh ta có chút giễu cợt :

- Không, tôi già rồi, qua cái tuổi sinh viên rồi, tôi dạy học.

Nàng gật gù :

- Thảo nào, ngày nào cũng thấy anh mang nhiều sách thế.

Nói xong, biết mình hớ, nàng im bặt. Chẳng khác nào tự thú là ngày nào mình cũng theo dõi anh ta! Nàng vờ quay đi, tay chân luống cuống, làm rơi cả mấy cuốn sách xuống sàn. Lật đật, nàng cúi xuống nhặt lại mấy quyển sách. Ủa! Sao lạ kìa, trang nào cũng trắng trơn, chẳng thấy chữ nghĩa đâu cả? Quên khuấy mất là mình vừa lật sách của người ta để coi trộm, nàng thốt lên ngạc nhiên :

- Anh dạy học? Anh dạy gì mà sách trắng trơn, có chữ nghĩa gì đâu?

Lần này, anh chàng Cà Chớn lại cười, nhưng nụ cười thoáng buồn xa vắng :

- Tôi dạy âm nhạc. Tôi dạy đàn cho những người như tôi, những người chỉ biết đến mùa xuân trong tâm hồn, chỉ cảm nhận được mùa xuân đang đến, nhưng không nhìn thấy mùa xuân.

 

Hải Phong

 


Joomla Hosting and Maintenance by Cybersalt

Copyright © 2014-2024. VietVancouver, All rights reserved