-    Bố này! Chút nữa nếu có rảnh đi ngang chợ thì nhớ mua cho em bó hành lá nhé, nhớ chọn bó nào nhiều lá tươi, chứ đừng nhắm mắt lấy đại cái thì héo cái thì dập như kỳ vừa rồi nhe!!.... Nhân tiện lấy cho em bó cải cúc để về em nấu canh sườn luôn!....Tiện thể em để cái liste những đồ lặt vặt em cần trên bàn bếp, trước khi ra cửa anh nhớ cầm theo....

Tiếng vợ tôi thao thao bất tuyệt trong bếp, không để tôi lên tiếng trả lời có nhận lời của nàng hay không, cứ làm như tôi đương nhiên phải chấp hành mệnh lệnh của nàng và không có quyền từ chối!

Chúng tôi lấy nhau đã hơn 40 năm, cả hai chúng tôi đã trên 60 tuổi, không phải là già lắm, nhưng ...chẳng còn trẻ, người ta nói tuổi này thường hay “chướng” rất dễ bỏ nhau! Chúng tôi quyết định về hưu non để được hưởng cuộc đời tươi đẹp, để được cùng nhau thực hiện những ước mơ hoài bão mà từ xưa đến nay chúng tôi mong muốn; có sức khỏe để đi khắp thế giới!! Tuy không giàu lắm nhưng chúng tôi vừa đủ ăn, có chút tiền dư dả để cùng ngao du sơn thủy.

Thế nhưng, khi về hưu thì hai đứa con gái làm việc ở nơi xa, chỉ còn hai vợ chồng trong một căn nhà rộng, nàng thích làm bếp, không còn thích du lịch như xưa nữa, và đi shop với bạn bè, còn tôi thì thấy mệt khi đi du lịch một mình, nên chỉ ngồi yên viết lách.

Về hưu, tôi mới khám phá nàng ...nói cả ngày! Hết nói phone với các bạn, lại chuyển sang nói với tôi, vì nhà chẳng còn ai ngoài tôi nữa! Tôi chỉ nghe không đã thấy mệt, chứ đừng nói đến chuyện phải đi chơi cùng nhau, ở với nhau cùng một phòng! Còn tôi, đổi cách nhìn về cuộc đời, chỉ là vở kịch tạm bợ, con người là những diễn viên trên sân khấu, sống giả, và không thành thật! Tôi ít giao du hơn vì sợ người ta làm tổn hại đến mình khi họ đeo mặt nạ đối xử thẳng thừng với người chả có chút vũ khí tự vệ như tôi!

Càng sống, tôi càng cảm thấy tất cả chỉ là đóng kịch và tạm bợ!! Cho đến người mà tôi đã từng đầu ấp tay gối, chia sẻ ngọt bùi bấy lâu cũng làm như dửng dưng, chả thân thiết với tôi nữa, cứ sa sả trả đũa, không nương tay! Hay... tôi đã quá đòi hỏi, chấp nhất, tự mình xa lánh hết thảy mọi người!! Tôi chẳng còn muốn bàn luận gì thêm với vợ nữa, chỉ khoanh tay ngồi nhìn trò đời trôi qua trước mắt! Vợ bảo tôi gàn, đổi tính, nên không thèm rủ tôi đi chơi đâu với nàng; thực sự tôi cũng chả còn tha thiết những chốn đông người, những lời phù phiếm dối trá, vô bổ!!!

Tôi dựa lưng vào bờ tường dưới giàn hoa tím clementis, gió đong đưa những nhánh hoa thật thơ mộng... tiếng của nàng vẫn ra rả trong gian nhà bếp với chiếc phone, tôi chỉ nghe thấy tiếng gió cùng tiếng thì thào của loài ong bướm vờn quanh sau vườn....
Những chiếc miệng ngoác rộng đến mang tai, những bờ môi dày son đỏ, cười cười nói nói, những con mắt tóe lửa, chọc thủng màn đêm, vẽ xanh đỏ, những cặp lông mi dài đa tình, những đôi tay vươn dài đầy những vòng vàng kim cương lấp lánh... như đang dọa dẫm bủa vây, chế nhạo, cuộn lấy thân thể tôi, giằng co, ve vuốt... Tôi xua chúng đi, trốn chạy nhưng nó cứ như những vòi bạch tuột cuốn hút lấy!!! Bất thần tôi hét lớn:
-    Buông tôi ra! Cút ngay!! Cút...

Tôi giật mình vì tiếng mình la lớn trong một buổi trưa ngủ gục ngoài hiên sau nhà; xuýt té xuống đất, tôi chống tay vào bờ tường; tiếng vợ tôi vẫn văng vẳng:
-    Nhớ nhé, nhớ đi chợ mua những thứ em vừa dặn ....

Ngày xưa trước khi quen nàng, tôi cũng đã có vài mối tình nhỏ trước đó, nhưng đều không thành. Hồi ấy, nàng là một sinh viên đại học, em gái một người bạn, thật ngây thơ hiền lành, giản dị, tôi chỉ là chàng trai “lính chiến” bảo vệ tổ quốc, lâu lâu về phép bên người yêu, cuộc tình thật lãng mạn khắng khít đến khi chúng tôi cưới nhau, và vượt biên....

Tôi nhớ không quên trên chiếc ghe bồng bềnh trôi dạt, trời tối đen, nhưng nóng rát da, trong túi áo chỉ còn mỗi hộp diêm, trong hộp diêm ấy chỉ còn xót lại một que diêm; đêm hôm ấy, ngồi bên cạnh nàng trong boong, ai cũng ngủ hết, trừ hai chúng tôi! tôi đã đánh chiếc que diêm cuối cùng ấy lên, nhìn ngọn lửa bùng sáng, soi sáng khuôn mặt nàng, đôi mắt chúng tôi long lanh nhìn nhau trong gang tấc, tôi sợ rằng đây là đêm cuối cùng chúng tôi ngồi bên nhau, sợ rằng mạng sống của chúng tôi còn ngắn hơn cả màn đêm của một đêm, sợ sáng hôm sau sẽ không còn nhìn được thấy nhau nữa; que diêm dần dần cháy hết, đến cuối cùng và tự động tắt, trả lại sự tối đen lúc ban đầu, tôi đã ôm lấy nàng và nói:
-    Phải chi em là chiếc que diêm của anh!
-    Tại sao anh nói vậy?
-    Anh muốn được giữ mãi chiếc que diêm trong túi áo để bảo vệ « nó », và khi anh nhớ « nó », chỉ cần bật lên là ánh lửa làm lòng anh ấm lại và cho anh thêm sức sống trong cuộc đời đầy gian nan này!

Nàng đã cảm động, ngả đầu vào vai tôi, gió rít lên, tôi ôm sát nàng :
-    Ước gì...em là chiếc que diêm!!
-    Em cũng mong sao chỉ được bé nhỏ như chiếc que diêm để được cùng anh đến mọi nơi!

Thế rồi, xa quê hương, bên xứ sở lạ lẫm, nàng và tôi cùng cố gắng cho cuộc sống tốt đẹp hơn, ráng hòa nhập với hoàn cảnh mới, nhưng có biết đâu khi nhìn lại ... nàng đi quá nhanh, đã “Mỹ hóa” theo nhịp sống xa hoa đua đòi của thành phố đầy vật chất! Còn tôi cứ đứng mãi ỳ một vị trí cố định!! Nàng cứ hay bảo tôi:
-    Anh chưa già nhưng nhìn cứ tưởng ông lão! Tại sao cứ một bộ đồ đen mặc mãi, một cái manteau mặc hoài, một đôi giày đi mãi, ... nhìn cù lần quá đi!! Làm ơn vứt đi, em sẽ...
-    Anh không thích bỏ những gì đã cùng theo mình bao nhiêu năm nay! Vả lại đồ này còn rất tốt, đâu có gì là quê đâu chứ! Thế kỷ nào màu đen cũng được nhiều người ưa chuộng!

Nàng không thèm tranh đua với tôi nữa vì trong đầu nàng còn nhiều thứ phải làm, phải lo lắng hơn những thứ tôi đang khoác trên người! Những nơi tôi đến thì không hợp với nàng, vì vừa cứng nhắc lại vừa khô khan, còn chỗ của nàng toàn những bà diện, khoe của và đỏm dáng! Chúng tôi mỗi người một ý thích riêng, nên ít khi nào hai vợ chồng cùng đến chung một nơi...

Vẫn một bộ đồ complet màu đen, chiếc cravate trắng, với chiếc mũ feutre đen trên đầu, tôi bước vào gian phòng chứa chừng hai trăm người, tìm một chỗ trong cùng khuất, an vị.

Hôm nay họ tổ chức một buổi lễ phát thưởng cho những cây bút tài năng, không phân biệt tuổi tác, mới được nổi tiếng nhờ những tác phẩm văn chương có giá trị từ vài năm qua, ban tổ chức mời thêm những tác giả gạo cội để ủng hộ tinh thần và làm buổi lễ thêm phần long trọng!

Tờ giấy điền tên những quan khách tham dự được truyền qua từng hàng ghế để ghi tên; đến lượt tôi, loay hoay mãi vẫn không tìm ra cây bút!! Thường tôi để trong túi áo bên trái này đây, sao hôm nay sờ mãi vẫn không thấy nó! Hay là đã rơi mất dọc đường khi rút cái thẻ tín dụng ra đổ xăng rồi! Thật bực mình quá đi!! Vừa tìm vừa nhìn vào bên trong các túi áo, tôi nghe tiếng nói nhẹ nhàng mềm mại bên cạnh, mà khi bước vào tôi đã không chú ý:
-    Ông.... hãy dùng bút này đi!
-    Vâng! ...cám ơn cô!

Tôi vội vàng lúi húi điền cho xong tên mình trên tờ giấy và đưa cho người bên cạnh ở hàng dưới, khi ngước mặt lên để trả cây bút cho người phụ nữ ngồi bên cạnh; cây bút đã tự động tuột ra khỏi tay rơi xuống đất từ hồi nào, bốn mắt nhìn nhau, như đang lục lại trong ký ức ...30 năm về trước...niềm vui òa vỡ, chúng tôi cùng reo lên:
-    Phượng Vỹ ...phải không??
-    Vâng ạ! Anh ....Vạn Đắc! anh... khỏe không?
-    ... Đã trên 30 năm rồi, bây giờ mới gặp lại Phượng Vỹ! em ... cũng là tác giả ...à?
-    Vâng! ...cuộc đời run rủi cho em ...làm tác giả!! ... Còn anh?? Anh ra sao??
-    Anh cũng thế! Bỗng dưng làm người mộ văn của một tác giả nữ, nên hôm nay “phải” đi ủng hộ người ấy!!
-    Bây giờ anh sống ra sao? Vui quá, gặp lại anh ở đây, anh vẫn thế, không thay đổi bao nhiêu, 30 năm rồi!!
-    Phượng Vỹ cũng vậy! Trông có đạo mạo hơn một chút, nhưng vẫn duyên dáng và mảnh dẻ như xưa....anh nhớ hồi ấy ...bị em dội cho một thau nước lên đầu ướt từ đầu tới chân...thế mà vẫn cứ chưa tởn,.... tuổi trẻ có khác! Cứ khư khư cái tính ngốc nghếch ấy!!
-    Xin lỗi anh! Bây giờ mà anh hãy còn nhớ cái gáo nước ấy sao chứ??!! Tưởng anh đã quên rồi!... Tại mẹ bảo em ra tưới cây trên sân thượng, đang tưới không hiểu sao cái gáo lại tuột tay, rơi trúng đầu anh đang đứng tầng dưới ngắm trăng....
-    Nhờ vậy mình mới quen nhau, ở cùng một building nhưng không bao giờ gặp nhau cả! ... anh nhớ đã hồng hộc tức bực chạy 3 tầng lầu lên để cho “nó” biết tay, cho nó vài “cú đấm”, nhưng khi vừa gõ cửa, gặp em bước ra, đôi mắt mở tròn vừa sợ hãi, vừa kinh ngạc, tất cả tức giận của anh bay tiêu tan mất, chỉ còn lại sự tức cười và thấy ... “thương thương” thế là từ đấy anh... làm tên “tín đồ” bất kể ngày đêm!!
-    Chúng mình thực sự không có duyên anh nhỉ, gia đình em rời quê hương ngay sau khi em học hết trung học, còn anh thì quá trưởng thành so với em thời ấy!!!... nghĩ lại cũng vui, bây giờ gặp anh ở đây, ....em vẫn không quên khuôn mặt anh lúc đó, đỏ ngầu vì tức giận, đầu và áo bị ướt như chuột lột, trên trán thì bị một cục u đỏ hỏn...em vừa tức cười và vừa sợ hãi vô cùng, nhưng cũng phải bước ra tạ tội!! anh đã không mắng cho em một trận, mà còn ngây mặt đứng nhìn!...À lúc nãy anh có nói anh là fan của một nữ văn sĩ, ai vậy anh??

Chúng tôi đang thầm thì chuyện trò, tiếng người xướng ngôn viên dõng dạc:
-    ...bây giờ đến phần vinh danh những văn sĩ đã có nhiều tác phẩm văn chương có giá trị viết về cảm xúc của những người đã đặt chân lên mảnh đất thứ hai... người đầu tiên, xin mời cô Việt Phấn!

Bất ngờ, tôi thấy nàng khoan thai đứng dạy, rời khỏi chỗ, tiến lên sân khấu với nụ cười thật tươi đã làm trái tim của thằng 25 tuổi ngày ấy đập loạn nhịp, thì buổi hôm nay, vẫn nụ cười tươi ấy như một lần nữa bám lấy trái tim tôi, quấn quyện trong đáy mắt tôi một phụ nữ đẹp rạng ngời, những lời văn của nàng như hiện rõ trong đầu tôi... Văn thể hiện con người!!!

Thật sự không ngờ Việt Phấn là bút hiệu của nàng, cũng không ngờ là nữ văn sĩ trẻ mà tôi rất yêu lời văn bình dị, mộc mạc nhưng chứa đầy tâm sự của nàng, và tôi vẫn thường ấp ủ cái tên Việt Phấn!!! 30 năm trước và 30 năm sau ... cũng cùng là một người con gái ở trước mặt tôi đây làm trái tim tôi thổn thức!!!

Tôi vui như chính tôi được phát thưởng, hãnh diện cho nàng như chính người thân của mình được vinh danh, hân hoan vì đã quen “đúng” người!! Tôi hạnh phúc theo dõi từng câu đối đáp vừa thông minh vừa dí dỏm của nàng trên sân khấu; bỗng nhiên tôi bật dậy, khi có tiếng giới thiệu:
-    Xin phép được giới thiệu đến quý vị một tác giả đã cầm bút đã lâu, gửi vài lời ngưỡng mộ đến cô Việt Phấn, đó là ông Vạn Đắc, bút hiệu Triều Đông....

Tôi bước ra khỏi chỗ với cả nhiệt tâm, nhiệt tình, trong mắt tôi chỉ có người con gái năm xưa với mái tóc dài bay óng ả mỗi buổi chiều tôi say mê đạp xe theo sau, nụ cười với chiếc răng khểnh duyên dáng và đôi mắt màu hạt dẻ trong veo.... tôi đã nói thao thao bất tuyệt, thuộc làu từng đoản văn của cô ấy như nói lên tâm trạng của chính tôi, tôi đã nói bằng cả trái tim về người con gái tôi đã yêu thầm thuở trẻ, nữ văn sĩ Việt Phấn của lòng tôi...

Nàng đứng yên trên sân khấu, một chút ngạc nhiên khi thấy tôi bước lên, ngưỡng mộ nhìn tôi đang bình phẩm rất chính xác những quyển sách của nàng đã xuất bản, nụ cười mỉm trên môi, sự hài lòng hiện trên nét mặt làm tăng thêm sự rạng rỡ, duyên dáng!

Từ hôm ấy, chúng tôi trở nên thân nhau trên phương diện suy nghĩ, tâm tư, trao đổi những điện thư cho nhau; nàng đã có gia đình nhưng không con cái vì người chồng bị bệnh, nhưng nàng vẫn chấp nhận vì đã chịu ơn bên gia đình chồng rất nhiều, vả lại theo quan điểm của nàng, vô sinh vì không có đủ nợ duyên trên đời! Theo như nàng nói thì cả hai đều tôn trọng sự đam mê riêng của mỗi cá nhân, nhưng nàng vẫn hy vọng và vui vẻ sống.

Từ ngày gặp lại nàng, tôi cứ ngỡ nàng xuất hiện để cho cuộc sống tôi thêm vị ngọt ngào, cho cuộc đời thêm thăng hoa, cho văn tôi thêm màu mỡ! Chúng tôi đã quen nhau từ khi nàng còn bé thì bây giờ nàng đương nhiên “thuộc” về tôi!!

Suy nghĩ của nàng và tôi hợp nhau như xuất phát cùng một trí óc. Tôi đã quên cả thời gian và không gian, tôi say mê sáng tác thêm, bài nào cũng như có hình bóng nàng lướt qua! Cửa phòng tôi đóng chặt, tâm hồn tôi như sống trong thế giới ảo của riêng tôi. Những quyển sách mới xuất bản bán chạy như tôm tươi vì ai cũng muốn đọc tiểu thuyết tình yêu và cuộc sống cho nhẹ nhàng đầu óc không phải suy nghĩ sau những giờ làm việc mệt nhọc, nên tên tôi may mắn được nổi trội trong một đoạn thời gian khá dài, mọi giới độc giả đều muốn tìm hiểu thêm về tác giả và những nhân vật huyền thoại trong truyện, tôi được mời đi phỏng vấn, báo chí đăng bài và hình ảnh tôi....

Vợ ngầm tỏ chút hãnh diện khi nói về tôi với các bạn của nàng, nhưng vẫn không ngừng chỉ trích tôi là tên “cù lần”, “viết văn không biết có nuôi sống cho chính bản thân mình không”! Những cú phone thầm thì to nhỏ với chị em gia đình nàng....Tình trạng chúng tôi vẫn không khá hơn ... tôi và nàng dường như không thể hợp được nhau ở một điểm nào cả; lúc nào cũng cay đắng khi nói chuyện!

Độ sau, nàng cứ tránh mặt tôi! Tôi chỉ muốn thoát khỏi lớp vỏ giả tạo hạnh phúc yên lành này, vì khi nhìn vào ai cũng tưởng gia đình tôi thật êm ấm, có biết đâu rằng chúng tôi phải lê lết chịu đựng lẫn nhau!

Một buổi chiều sau khi ăn cơm xong, vợ báo cho tôi biết là nàng đã quyết định đi Mỹ một tháng để thăm gia đình bên ấy và nhân tiện có thời gian yên tĩnh để suy nghĩ về cuộc sống của chúng tôi trong tương lai.

Khuôn mặt nàng thật buồn và gầy đi với hai gò má trũng xuống, tôi định lên tiếng hỏi thăm, nhưng thấy nàng cứ nhất quyết một hai đòi đi khỏi nhà cho bằng được, tôi lờ đi không thèm biết đến nữa! Mặc kệ những ý nghĩ tiêu cực của vợ, hình ảnh của nàng không còn chỗ trong trái tim tôi, tại sao nàng lại thay đổi đến khó thương như thế!

Để quên đi tình cảnh trái ngang của chúng tôi, tôi lại cứ cắm đầu cho ra những truyện vừa éo le, vừa tha thiết đầy tình tiết; tôi vẫn mang một niềm khao khát viết, vì bên cạnh tôi, trong thâm tâm và trí óc, tôi cứ nghĩ là đang viết cho một người đọc, nói lên nỗi mong nhớ yêu thương bù lại bấy lâu nay của tôi gởi về một người duy nhất: Phượng Vỹ của tôi!

Sau buổi họp hàng tuần của những nhà văn, thơ, trời bên ngoài mưa như trút nước, tôi cứ đứng trước cổng tòa soạn cầm cây dù chờ đợi như chàng thanh niên mới lớn,.... nhớ đến những kỷ niệm nhỏ khi còn học sinh, bất chợt tôi mỉm cười một mình.

Ngay lúc ấy, tôi nghe tiếng nói dịu dàng bên tai:
-    Anh....sao đứng giữa mưa... chờ ai vậy??
-    Chờ.... em!

Phượng Vỹ nghiêng đầu nhìn tôi, cặp mắt thật nâu trong suốt giữa những hạt mưa rơi lộp bộp trên chiếc dù chao qua lại:
-    Tại sao lại... chờ em??
-    Biết là em không mang dù! Nếu không cho em quá giang dù về ...thì chắc sẽ ướt hết!!

Nàng nhoẻn cười thật tươi, nụ cười như không bao giờ thay đổi! Tôi vẫn nhớ chiếc răng khểnh nằm bên góc trái, trông nàng lung linh như chiếc cầu vồng, làm tôi quên cả trời đang mưa, chỉ biết ngắm nàng say đắm, tôi thấy như mình trẻ lại ở tuổi 20, rủ nàng :
-    Mình sang quán bên kia ngồi uống cafe, an kem nhe!
Nàng chần chờ vài giây và gật đầu :
-    Vâng! Hãy còn sớm, mình ngồi một chút cho hết mưa rồi về!

Tôi choàng ngang vai nàng, như đôi tình nhân lâu ngày gặp lại, cùng núp dưới chiếc dù xanh, cả hai chúng tôi cùng lướt đi dưới cơn mưa đầu thu, tiệm bánh chỉ cách đây chừng một block đường thôi, nhưng tôi cảm thấy thật hạnh phúc, thật sung sướng đến quên cả chính mình!

Đến nơi, tôi tìm một góc ít người qua lại, gọi tới tấp như chỉ có được một dịp may này thôi, nào là cafe, bánh ngọt, kem, và dâu tây, nàng hỏi tôi :
-    Tại sao lại gọi cả dâu tây lúc này? Không đúng mùa, sẽ mắc lắm!
-    Anh nhớ em rất thích ăn dâu tây với kem hồi còn ở quê nhà...
Nàng nheo mắt vừa nói trong tiếng cười :
-    Anh nhớ thật không sai, nhưng lúc ấy còn nhỏ ... cái gì cũng thích ăn cả! bên đây em ăn thường lắm, nên ...có thì ăn, không có thì thôi, đừng cầu kỳ quá!!
-    Nhưng anh vẫn muốn gợi lại những kỷ niệm xưa!
-    .....Cám ơn anh!
-    Anh muốn biết em bắt đầu viết truyện từ hồi nào? Và tại sao lại viết??
-    Em....viết đã được năm năm nay, nhưng chả có ai biết đến! cho tới một hôm em được hạng nhì của một giải văn chương bên Mỹ, mọi người mới bắt đầu chú ý đến văn của em! Còn anh?? Tại sao lại chú ý đến văn của em??
-    Anh không biết em là gái hay trai, già hay trẻ, nhưng văn của em rất làm anh suy nghĩ, có những đoạn mang nhiều tâm sự u uất, cũng có những đoạn thật ngây thơ bình dị, rất đặc biệt, nên anh thích nhà văn này lắm, sau này anh biết em là nữ, nhưng... không ngờ Việt Phấn lại là Phượng Vỹ, người anh đã theo và yêu thầm một khoảng thời gian...trước khi anh quen và cưới vợ anh hiện giờ!!.... em chưa nói cho anh biết tại sao lại viết văn?? Có phải em có nhiều tâm sự không biết giải bày cùng ai?

Tiếng mưa vẫn tí tách rỉ rả bên ngoài, mùa thu Bắc Mỹ là thế, cứ mưa và lạnh lẽo, chúng tôi ngồi bên lò sưởi củi của tiệm, nhìn những đốm lửa bắn tung thật đẹp và lãng mạn.

Trời từ từ về tối, Phượng Vỹ đề nghị :
-    Mình về anh nhé, tối quá rồi...

Tôi thật sự không còn nhớ là đã ngồi bao lâu bên cạnh nàng, từ lúc trời còn sáng đến chạng vạng tối; vội vàng và thật tự nhiên, tôi nắm lấy tay nàng kéo nhẹ vào người mình, trong bóng tối, tôi đã đặt một nụ hôn phớt qua trên trán nàng, nàng vẫn không đẩy tôi ra, nhưng một chút đắn đo, tư lự...

Tôi đưa nàng ra xe của nàng, trong lòng luyến tiếc, chỉ muốn mở lời cùng nàng mãi mãi sống bên nhau suốt quãng đời còn lại, chúng tôi đã chẳng còn trẻ nữa, tôi chỉ muốn sống thực cho tôi, chỉ muốn cuộc sống có chút ý nghĩa vào cuối đời, không tẻ nhạt, vô vị, chịu đựng như hiện nay!! Nhưng...làm sao lên tiếng? Làm sao mở đầu đây?? Có sớm quá không? Nàng có cùng ý nghĩ như tôi không? Nàng có hiểu hoàn cảnh hiện nay của tôi không? Hay ...nàng chỉ muốn là một người bạn đồng hành về văn chương với tôi thôi!? Thời gian chắc chưa đủ cho nàng hiểu về tôi....còn riêng tôi, sao lại yêu nàng nhanh chóng đến thế!

Trên đường lái xe về nhà, lòng tôi chỉ nung đúc « nàng sẽ nhận lời cầu hôn của tôi chứ »? Nếu chúng tôi sống bên nhau, chắc sẽ vui lắm! Chúng tôi sẽ cùng viết, cùng xuất bản chung một quyển sách, chắc chắn sẽ góp ý cho nhau, sách sẽ được nổi tiếng, được mọi giới yêu chuộng! Chúng tôi cùng quan điểm, cuộc sống sẽ thật hạnh phúc, cùng đi du lịch và ngắm trăng sao, sẽ chả có ai cầu nhầu tôi là « cù lần » nữa cả, vì chúng tôi chỉ nhìn vào « tâm » của nhau, mà không câu nệ vẻ bề ngoài!!

Tôi lên tinh thần khi nghĩ về việc ấy, huýt sáo bước vào nhà! Tôi cảm thấy như mình cải lão hoàn đồng...

Căn nhà vắng lặng chả có ai, tất cả chìm trong bóng tối, tôi tìm contact bật đèn, có cảm giác như mình đi lầm nhà, và giật mình ngước mắt nhìn lên tấm hình của hai vợ chồng treo giữa gian phòng tụ tập thường xuyên của gia đình mỗi tối; cặp mắt của vợ trong tấm ảnh sáng lóe như ánh đèn soi thấu ý nghĩ « đen tối, khác thường » trong tim tôi, làm tôi chột dạ, nhìn sang nơi khác; bên cạnh lại một tấm hình nữa của cả bốn người, hai vợ chồng và hai đứa con gái cách đây khoảng 5 năm!! Nụ cười của bốn chúng tôi như quấn lấy nhau!!

Đã hơn 40 năm rồi! Cái gì không thay đổi chuyển rời?! Tôi khẽ đưa bàn tay lên vuốt nhẹ từng khuôn mặt của người thân, bàn tay tôi ấm áp hẳn lại, trái tim như có dòng máu đang truyền tới từng người thân trên tấm hình; đã lâu rồi chưa có tin nhắn của hai đứa con gái ở xa, chúng nó chắc được mạnh khỏe chứ?! Chắc bận rộn học lắm nên gần cả năm không thấy chúng nó nói gì, chỉ có mỗi cú phone vào ngày sinh nhật của mẹ chúng!

Tôi nhớ hồi các con còn nhỏ, tôi thường dắt chúng nó đi dạo trong cánh rừng nhỏ đầy hoa không xa nhà là bao, cứ mỗi lần như thế là hai chị em tha hồ ngắt thật nhiều đóa glaieul trắng dại đốm vàng để thay lời bố tặng mẹ lẵng hoa. Không ngừng nhắc nhở tôi khi rời nhà đi học xa :
-    Bố! Bố nhớ ... mẹ thích hoa glaieul lắm, khi nào bố làm gì cho mẹ giận thì hãy hái hoa này để đền bù cho mẹ nhe! Chúng con đi học xa, chỉ có bố bên cạnh mẹ thôi đấy, hãy bảo bọc và chăm sóc mẹ dùm chúng con! Bố mẹ nhớ giữ sức khỏe và đừng giành phần thắng về mình nữa ....

Chỉ nghĩ đến đó, đã làm lòng tôi se thắt! Các con đi xa chưa được một năm, vợ tôi cũng bỏ đi qua Mỹ! chỉ còn một mình tôi với bốn bức tường!? Chả lẽ sau 40 năm lập gia đình, kết quả là vậy sao?? Tan hàng? Mỗi người đi một nẻo? Tình gia đình, người thân ở đâu? Con người là thế sao?? Tôi lảo đảo ngồi phịch xuống chiếc ghế bành ngay sau lưng. Tôi có lỗi gì không?? Độ này tôi chả còn thì giờ và đầu óc suy nghĩ về đời sống tình cảm của gia đình nữa, tôi quá bận rộn!! mà...bận gì nhỉ!!!?? Trong lúc thất vọng nhất, hình bóng kiều diễm của Phượng Vỹ bỗng hiện ra trước mắt, nụ cười tươi của nàng làm xóa đi tất cả sự lo lắng bồn chồn trong lòng tôi.

Tôi lại lao lên lầu, như con thiêu thân, quên cả ăn tối, ngồi vào bàn viết, lại lách cách viết viết không ngừng....

Trời hãy còn mù hơi sương, như thường lệ tôi chạy xuống nhà uống một ly nước trước khi mở cửa ra ngoài thả bộ vào buổi sáng. Mùa thu không khí ẩm ướt, những chiếc lá vàng dính bệt trên đường, cây cỏ như còn ngái ngủ, không khí thật tinh khiết! Tôi đi bộ sớm hơn ngày thường một tiếng đồng hồ vì đêm qua ngủ hơi sớm. Cả một con đường thênh thang rộng, không một bóng người, thật yên tĩnh lắm! Vừa đi tôi vừa ngắm nhìn những hạt sương còn đọng trên ngọn cỏ, những chú chim chưa buồn ra khỏi tổ ấm của mình...

Từ rất xa, mờ mờ sau làn sương hai bóng người cùng nắm tay thả bộ như tôi, cả hai cùng mặc đồ thể dục màu đen tuyền, cô gái mái tóc buộc cao, dáng người mảnh mai, người đàn ông đi bên cạnh, cao và thon, trông thật đẹp đôi! Họ vừa đi vừa nói chuyện trông thật vui vẻ; giữa tôi và họ có một làn sương mờ che ngang, nên nhìn họ giống như những người tàng hình khi ẩn khi hiện, lúc tỏ lúc rõ, như trong chốn bồng lai. Cô gái bất ngờ vấp một hòn đá chắn ngang lối đi, ngã chúi về phía trước, lập tức người đàn ông vội đưa tay ra đỡ lấy, cả hai người quấn lấy nhau mất thăng bằng, té vào phiến đá bên sườn đồi. Người đàn ông muốn bảo vệ cô gái khỏi bị trầy sướt nên ôm cứng nàng trong vòng tay, còn cô gái mảnh mai vì sợ hãi nên hai tay bám lấy quanh người của chàng; mái tóc dài của nàng xổ tung ra, quay theo chiều gió đánh thành một vòng tròn, quấn lấy cả hai thân hình, dựa sát vào nhau nằm trên triền dốc; nếu không ai thấy từ lúc ban đầu sẽ tưởng đôi tình nhân cùng hẹn hò vào buổi sương mai và cùng nằm âu yếm bên nhau!! Trông thật tình tứ, lãng mạn và thân thiết.

Tôi càng tiến dần về phía họ, chỉ nghe loáng thoáng tiếng người đàn ông :
-    Em có sao không? Có đau chỗ nào không?
Vừa nói chàng vừa lấy tay vén mái tóc dài phủ mặt của nàng, và lo lắng sờ vai, sờ cổ nàng :
-    Em không sao, anh đã ôm chặt em đến thế này thì làm sao em có thể đau được chứ? Người bị đau mới là anh thôi! Anh có bị gì không??
Đến lượt nàng lại sờ khắp người của chàng, xem có đau chỗ nào không, chàng giả vờ :
-    Ôi đau quá! Đau quá! Đau...
-    Đau ở đây hả?? chân hả?
-    Không phải....ở....
-    Anh.....

Khi ngang qua tôi thấy họ đang âu yếm say đắm như đôi tình nhân mới cưới, vẫn làn sương bàng bạc chắn ngang bao quanh lấy họ như trong truyện thần tiên, thật đẹp!

Tôi đi vượt lên họ, vì tò mò tôi quay đầu lại, lén nhìn, bỗng dưng mồ hôi đổ thấm ướt cả lưng áo, tôi như lên cơn sốt, cả người nóng ran, trán mồ hôi nhỏ giọt mặc dù trời còn sương mù ướt lạnh! Mái tóc của nàng khi được người yêu cuộn gọn ghẽ lên, khuôn mặt nàng hiện ra thật rõ : Phượng Vỹ!!!

Tôi không còn chút kiên nhẫn nào để đi hết con đường trên sườn dốc nữa! Trái tim bị bóp mạnh! Cổ họng nghẹn lại, tôi bị lừa! Bị người ta chà đạp, lòng tự ái bị tổn thương! Tôi muốn hét lên « đồ lừa dối, đồ phản bội »!!

Tôi đã chạy như bay về nhà, tức tưởi ném chiếc khăn choàng cổ lên ghế và vào buồng tắm xả nước lạnh ngay! Tôi muốn xả hết, rũ sạch hết những gì còn vương mắc bụi trần!! Tại sao vậy?? Tại sao không nói cho tôi nghe từ đầu chứ? Tại sao để đến hôm nay? Để tự tôi tìm ra sự thật phũ phàng này?? Tại sao?? Tại sao lại để tôi tin tưởng? Để tôi ...tự lừa chính mình vậy??

Chưa xong, tôi phóng lên lầu, những quyển truyện đã từng được ưa chuộng, từng được bao kẻ yêu thích...nằm từng chồng trong chiếc kệ sách, được tôi kéo xuống, xé làm đôi làm ba, những trang giấy đang viết dở, cũng được tôi tức tưởi xé thành từng mảnh nhỏ ném tung lên, cây bút vàng, bằng khen... xé đốt! Tôi gục xuống thất vọng, nước mắt đầm đìa, tâm hồn vụn nát!!! Và tự hứa với lòng sẽ không bao giờ « cầm bút » nữa!

Một tuần lễ trôi qua, tôi cứ thơ thẩn như người mất hồn, không buồn ăn cũng chả ham uống, không đọc báo cũng chả trả lời điện thoại, muốn xa cách hết tất cả thế giới loài người mưu mô xảo quyệt này; tôi cứ thế lang thang quanh quẩn trong mảnh vườn nhỏ, hết đào đào xới xới, trồng cây này đơm cây nọ. Chỉ mới một tuần thôi, râu ria lởm chởm, tóc tai dài quá ót... tôi cũng chả buồn để ý tới. Có phải tôi đang bị bệnh trầm cảm? Hay ...bệnh tương tư?? Sao cuộc đời vô vị quá! Ông Trời thật bất công với tôi! Bất chợt sờ vào túi áo, trong túi còn cái hộp quẹt bỏ quên từ mấy hôm nay, tôi lôi ra, chỉ còn lại một que diêm duy nhất, tôi đánh vào thành chiếc hộp, ngọn lửa phừng sáng!!

Ánh sáng làm tôi bớt cô đơn, soi thấu vào trí nhớ, tôi bỗng dưng nhớ đến ...Vợ tôi...nàng khỏe chứ? Nàng có còn... «  sáng » và cháy mạnh như chiếc que diêm này không? Có nhớ đến người chồng bạc nhược này? Nàng nói phải lắm... tôi thật « cù lần »! Dòng lệ chua xót tự dưng đổ dài trên má, lần đầu tiên tôi cảm thấy thật ấm ức, nghẹn đắng không sao nói được thành lời....

Ngước mặt nhìn lên bầu trời, chả lẽ ở tuổi hưu tôi mới bắt đầu từ con số không?! Mới biết học cách làm người? Bước vào nhà, tôi thấy có một mẩu nhắn để lại trong máy, chán nản tôi bấm nút nghe :
-    Anh Hiền khỏe không? Em là Phượng Vỹ đây, chỉ muốn gặp để chào anh chị mà thôi, nhưng chắc anh không có nhà, đã hết chuyến nghỉ dài hạn rồi, em sẽ rời Montreal vào 3 giờ chiều nay và trở về Úc, thôi... chúc anh chị nhiều sức khỏe nhe, khi nào có dịp qua Úc, em mời anh chị ghé nhà chơi nhé, số phone của em là....

Tôi nghe xong, giận dữ, xóa ngay câu nhắn; nhìn đồng hồ mới có 2 :30 thôi, vậy còn kịp! Nàng vẫn chưa bay! Tôi ...muốn gặp nàng!! Muốn đối diện với sự thật, muốn nói tất cả những gì trong lòng tôi còn đang chất chứa ấp ủ! Tôi muốn nàng biết, muốn nàng cùng quyết định với tôi!!

Phóng ra xe, quên cả cạo râu, thay đồ, bất chấp cả những bảng arret, stop, tôi len lỏi qua những hàng xe như mắc cửi, phóng đến phi trường đúng 3 giờ!!! May quá, bóng nàng hiện ra từ đàng xa đang chuẩn bị kéo valise vào bên trong. Tôi hấp tấp chạy như bay, miệng la, tay vẫy :
-    Phượng Vỹ! Phượng Vỹ! hãy chờ anh với!! khoan đi... chờ anh!!

Thấy dáng tôi hớt ha hớt hải từ xa, nàng khoa tay đáp lại, nụ cười tươi lại nở trên môi, nàng dừng bước lại nửa đường sắp vào bên trong chờ máy bay :
-    Anh ...Hiền!! anh....

Tôi hiện ra trước mặt nàng, đau khổ của kẻ thất tình, không nói được lời nào, bao sự yêu thương nhớ nhung, tuyệt vọng hiện hết trên nét mặt, trên bộ quần áo nhầu nát, trên mái tóc xù và bộ râu lởm chởm chưa cạo....Còn nàng, hơi chút ngạc nhiên nhưng vẫn tươi mát xinh đẹp, chả chút nào buồn phiền lo lắng như tôi.

Nàng ái ngại, cố gắng đọc trong ánh mắt tôi, chắc đã hiểu ra phần nào câu chuyện... Như một người mẹ sắp đi xa, an ủi đứa con, nàng mỉm cười, giang đôi tay nhẹ nhàng ôm lấy hai vai tôi, áp tôi vào người nàng, không nói một lời. Tôi cảm thấy hơi nóng từ thân người nàng chuyển sang ấm cả người tôi. Sau vài phút trấn tỉnh, nàng thì thầm bên tai tôi :
-    Có phải trên đời này những gì đạt được mới là hạnh phúc đâu!! Hãy để những gì đẹp nhất trong đáy tim và suy nghĩ của mình.... Em chắc chắn anh làm được và cầu chúc anh thật hạnh phúc!! ...tất cả đã qua rồi!!! sống tốt anh nhé!
-    Phượng Vỹ!! em...
Tôi muốn nói thật nhiều, muốn kể lể bao nhiêu đau khổ, trách móc, muốn níu giữ ... nàng đã nhẹ nhàng đẩy tôi ra khỏi nàng :
-    Chúng em đã đến giờ rồi!!
Quay người lại tôi mới thấy người đàn ông đang tiến lại phía nàng với chiếc valise, người ấy gật đầu chào tôi và nói với nàng :
-    Chúng ta vào đi kẻo trễ..em!

Tôi ngậm ngùi đứng yên lặng nhìn, không thốt được nửa lời! Nàng thản nhiên như chả có chuyện gì, nhìn tôi lần cuối và quay đi với chồng!!

Lặng lẽ, thất vọng, tôi lủi thủi quay về xe ... Ngồi một lúc yên lắng trong xe....

Nghĩ cho cùng nàng nói rất phải! Chúng tôi sẽ có hạnh phúc không? Sống yên thân không? Nếu cả hai chúng tôi đang tâm bỏ mặc những người thân yêu của gia đình mình!!!??? Mà hình như từ đầu chí cuối nàng chưa hề nói cũng chả hứa hẹn gì với tôi cả! Có phải tôi đã quá chủ quan?? Đã mất trí rồi chăng??

Vài tiếng đồng hồ sau, tôi vẫn ngồi yên trong vườn nhà, không đói, không khát, mặc dù đã không có hạt cơm nào trong bụng từ tối hôm qua; tâm bình thản nhìn lên trên bầu trời bao la, ẩn mình giữa những đám mây xanh, trắng, chiếc máy bay tí hon như chiếc muỗng đang bay thật cao, tôi nhìn theo... thế là hết! vĩnh biệt bóng hồng của 40 năm trước....

Tiếng chị vợ tôi thút thít ở đầu dây điện thoại từ bên Mỹ :
-    Chú Vạn Đắc, chú có khỏe không?... Thiện Kỳ ... chắc không cho chú biết! nó...
Tôi nghe giọng chị ấy ngắt ngoãng, nói không thành tiếng, tôi nghĩ là việc chẳng lành :
-    Vợ em!! Vợ em ...ra sao hả chị? Hãy nói cho em biết! cô ấy... có khỏe không? Sao chị khóc vậy?? ... vợ em có ở đó không??
-    Không! Nó đã đi về lại Canada từ sáng sớm rồi, bây giờ tôi mới dám điện thoại cho chú biết....
-    Chị cứ nói đi, vợ em còn khỏe mạnh là em mừng rồi!!
-    Vợ chú.... nó cứ bắt tôi dấu chú, không cho tôi nói, nhưng tôi không thể nào để trong lòng được! không thể đâu!! Có thể chú ....có thể ... cứu được nó!! Bác sĩ nói nếu nó có niềm vui sống, yêu cuộc đời thì có thể... sống lâu hơn, chứ nếu buồn hoài như vậy thì sẽ... chỉ còn một năm là nhiều lắm!!!
Tôi té xuống chiếc sofa bên cạnh, lắp bắp :
-    Chị!! Vợ em.... bị bệnh gì vậy?? sao em chả biết gì hết??  ... có nặng lắm không? Có sao không? Và bệnh từ hồi nào??
-    Nó không muốn nói cho chú biết... nó nói chú không còn quan tâm đến nó nữa, chú ... không còn tình cảm gì với nó .... thôi!! Không biết tôi có nên nói không....
-    Chị làm ơn hãy nói cho em biết! không thì cả đời này em lại hối không kịp!
-    ....nó muốn dấu chú! ... nó bị cancer máu!!
-    Vậy sao! Từ hồi nào hả chị?
-    Cũng được vài tháng nay rồi.... nó nói mỗi lần nó muốn nói chuyện với chú thì chú lại đóng cửa phòng viết lách.... sự vắng mặt của nó cũng không hề gì với chú cả, vậy nói ra cũng chả thay đổi được.....

Tôi thả chiếc điện thoại rơi xuống đất! Bức tóc, đấm ngực, tôi giận tôi, giận tất cả mọi thứ....làm sao cho tôi chuộc lỗi đây!!
Nước mắt nhòa mặt... tôi thừ người, ngồi yên như tượng đá! Ký ức cùng vợ tôi quay trở về gần gũi và ve vuốt trí óc tôi! Với tay lấy hộp diêm gần đấy, vội vàng vụng về quẹt lửa, ngọn lửa bừng sáng, lóng lánh, nhảy múa trước mắt tôi, làm ấm cả trái tim....Ngọn lửa sẽ không bao giờ tắt nếu có người biết che gió cho nó!!
-    Phải rồi! anh... anh sẽ mãi là người che gió cho ngọn lửa khỏi tắt!! em phải vượt qua nhé, em nhất định phải thắng!!

Mặt trời lên cao ở đỉnh ngọn cây...mặt trời xuống chếch ngang hàng lau sậy...mặt trời dần trốn sau những mái ngói đỏ... tôi vẫn ngồi yên cho đến khi giật mình, nghe tiếng khóa tra vào ổ ở nhà trước. Tôi bật dậy như chiếc lò xo!!

Nàng hiện ra trước mặt tôi, trong tranh tối tranh sáng của căn phòng ngả về đêm, khuôn mặt mệt mỏi, chiếc khăn quàng cổ mỏng quấn ngang đôi bờ vai gầy mong manh của nàng, mái tóc thả tự nhiên ôm lấy vùng cổ, ngả màu muối tiêu, đôi mắt sâu đen thâm quầng vì thiếu ngủ, và ưu tư, đặt vali xuống nền sàn, nàng nhìn tôi nửa vui mừng, nửa trách móc.

Tôi đứng sững trước mặt nàng như kẻ đền tội, chờ đợi một hình phạt! Nàng lặng lẽ nhìn tôi như sắp giã từ... Sau vài giây yên lặng, đọc trong ánh mắt của nhau, chúng tôi hình như thấu hiểu hết cả câu chuyện; tôi giang tay ra, nàng té ấp vào ngực tôi, thổn thức. Hình như cả hai chúng tôi đều mong chờ phút giây này từ lâu lắm; bao nhiêu giận hờn buồn phiền vội tan biến trong dòng nước mắt.
Tôi lí nhí :
-    Em! Em... có mệt lắm không? ... sao không nói cho anh biết? ...hãy tha thứ cho anh!!
-    Không... em không mệt... và anh cũng không có lỗi gì cả... tại em thôi, chỉ tại em!!
-    Hãy cho anh xin lỗi em, hãy để anh chăm sóc cho em ....
-    Nhưng mà....
-    Đừng nhưng gì cả! mình hãy sống như những lúc mình mới sang đây lập nghiệp, chúng mình lúc nào cũng bên nhau cả, ....đừng khước từ anh...có được không!!
-    Anh ...biết hết rồi à?
-    Phải! Anh ...xin lỗi em! Rất xin lỗi em...
Tôi thấy trong đôi mắt nàng long lanh ngấn lệ, cảm động, và nàng ngoan ngoãn dựa đầu vào ngực tôi, gật đầu :
-    Vâng! Nhưng em .... chỉ sợ...  mình không còn nhiều thời gian nữa!!

Tôi ôm chặt lấy nàng, thân người nàng hình như xẹp lại và nhỏ hơn xưa, tôi bàng hoàng xúc động, sợ nàng tan biến đi mất!
Lần đầu tiên cảm thấy không những chỉ có tình yêu mà còn tình người, nghĩa phu thê bao phủ cả tâm hồn! Một chút xẩy chân xuýt chút nữa đã đánh rơi luôn cả tình của 40 năm!! Thật ...đáng trách lắm!

Tôi áp má vào mái tóc hoa râm của vợ, thầm hứa : « nhất định sẽ không để “nó” tắt đâu!! Mà sẽ mãi mãi cháy sáng như chiếc que diêm của riêng anh.... »

Montreal, sept 16


Sỏi Ngọc


Joomla Hosting and Maintenance by Cybersalt

Copyright © 2014-2024. VietVancouver, All rights reserved